Chương 20

我皆风月
Cập nhật:
Trần Cảnh là một tấm lá chắn. Giống như Hứa Bạch, chỉ để chắn bố tôi và Thẩm Tư Thịnh. Bố muốn trao tập đoàn cho Thẩm Tư Thịnh và Thẩm Tư Mộc, nên ông không mong tôi quá xuất sắc. Còn Thẩm Tư Thịnh, tình cảm của cậu ta với tôi đã đến mức méo mó. Cậu ta không từ t h ủ đ o ạ n nào để đ e d o a bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện quanh tôi. Hạ Ngôn Tẫn hoàn toàn không phải đ ố i t h ủ của Thẩm Tư Thịnh. Hắn thậm chí ngây thơ coi Thẩm Tư Thịnh là một người anh em tốt, không hề hay biết mục đích thật sự của cậu ta. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được lại liếc nhìn "đóa hoa ngây thơ" trước mặt, ánh mắt đầy thương cảm. Hạ Ngôn Tẫn mặt mày u ám, mãi sau mới rặn ra được một tiếng "Ồ". "Nhưng cũng chẳng sao, dù gì người em thích là anh mà.” Giây sau, người này lại hí hửng t ự m ã n, khiến tôi không khỏi thở dài. Đột nhiên tôi n g h i n g ờ không biết mình có đúng khi quyết định đêm nay nói rõ mọi chuyện với hắn không. — Rõ ràng hắn trông như chẳng để ý gì đến những điều tôi vừa nói cả. Nghĩ thế, tôi không kìm được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Hạ Ngôn Tẫn hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi lại: "Em nói những điều này là để khiến anh hết thích em à?" Tôi bị hỏi trúng, một lúc chẳng biết trả lời thế nào. Nhưng lần này, Hạ Ngôn Tẫn như tỉnh táo lại, nói thẳng: "Em chỉ đang thiếu cảm giác an toàn. Em muốn chắc chắn rằng anh thực sự thích em, đúng không?" "Đúng là mấy người thích t í n h t o á n thì trái tim cũng tối đen thật," anh nói như thật lòng cảm thán, "tính tới tính lui, không thấy mệt sao?" Mệt, tất nhiên là mệt. Nhưng so với mệt mỏi, tôi lại g h é t thất bại và m ấ t m á t những thứ đã nắm trong tay hơn. Thấy tôi lặng im, Hạ Ngôn Tẫn nhân cơ hội vỗ nhẹ lên đầu tôi, cười đắc ý: "Nhưng điều đó cũng chứng tỏ em rất quan tâm anh đấy nhé!" "Anh bây giờ đúng là kẻ hoàn toàn đắm chìm trong yêu đương rồi." Tôi mặt lạnh kéo tay Hạ Ngôn Tẫn xuống, nói: "Phiên đấu giá sắp bắt đầu, em vào đây." "Thẩm Vi." Bỗng nhiên, Hạ Ngôn Tẫn ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi. Khẽ nói: "Thực ra anh rất thích em." "Anh không biết thích em từ lúc nào, nhưng khi nhận ra thì đã không thể thiếu em được nữa." "Thế mà em lại chẳng bao giờ thiếu người bên cạnh." Nói đến đây, giọng hắn lại thoáng chút t ủ i t h â n: "Và hơn nữa, em chẳng bao giờ thật lòng. Mỗi lần nghe em nói thích, anh vừa vui vừa b ự c, cứ thấy như em lại đang dỗ dành, l ừ a g ạ t anh." Tôi lạnh lùng cười: "Giờ em cũng đang dỗ anh đấy." Hạ Ngôn Tẫn mặc kệ, chỉ ôm tôi c h ặ t hơn. Nhưng lần này, anh im lặng hồi lâu. "Xin lỗi." "Xin lỗi, anh không biết em đã phải vất vả đến thế." "Xin lỗi—" "Anh cứ nghĩ rằng mình đã giúp được em." Bàn tay tôi định đẩy Hạ Ngôn Tẫn ra bỗng dừng lại. Tôi mím môi, bỗng dưng thấy gió đêm trên ban công thật mạnh. Đến mắt cũng bị thổi khô cả rồi.