Chương 11 : Đối mặt
Nói xong bà tức giận đứng dậy cầm túi xách ra về, ba của Mạnh An cũng đứng dậy theo, gật gật đầu với ba Thanh Tâm sắc mặt rất khó coi: “Bà ấy nhất thời nóng giận thôi, xin thất lễ, chúng tôi về trước, đợi ngày khác gặp mặt.“
Ông Thanh Tài cũng chỉ có thể gật đầu. Bây giờ ông có thể nói cái gì đây, ông có quyền lên tiếng khi bị mẹ của Mạnh An nói như vậy sao?
Ba của Mạnh An chỉ nhìn anh, rồi sau đó dẫn Mạnh Du rời đi, trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại gia đình Thanh Tâm và một mình Mạnh An.
Lời nói vừa rồi của mẹ Mạnh An thực sự rất khó nghe, anh nhìn sang Thanh Tâm hơi cúi đầu, rồi lại nhìn về phía ba cô, dò hỏi từ từ: “Chú à, con muốn nói chuyện riêng với Thanh Tâm, bây giờ con có thể mang cô ấy đi được chứ?”
Thanh Tài nhìn Thanh Tâm, ánh mắt ông đầy vẻ phức tạp: “Sắp kết hôn rồi thì phải nói chuyện rõ ràng một chút.” Ông còn bổ sung thêm một câu: “Thanh Tâm, con phải giải thích cho Mạnh An hiểu, rõ chưa?”
Cô vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Dạ vâng.”
Chờ đến khi Mạnh An và Thanh Tâm đi ra ngoài rồi, phòng khách chỉ còn lại ba người, không khí im lặng đến đáng sợ.
Lúc này Thanh Nhã chỉ hận không thể đi theo bọn họ ra ngoài để nghe xem nói cái gì. Nhưng khi cô vừa mới đứng lên, Thanh Tài đã đi tới giáng xuống một bạt tai vào mặt cô thật mạnh, một tiếng bốp vang lên rõ to, làm Tình Thủy phải nhảy dựng lên.
“Ba, ba đánh con?” Thanh Nhã không thể tin được ba lại đánh mình.
“Ông đánh con bé làm gì?” Tình Thủy hồi hồn lại, vội vàng chạy tới xem Thanh Nhã có sao không.
“Tôi đánh nó làm gì?” Thanh Tài đã giận đến cực điểm: “Là mấy người gây ra chuyện này, tưởng tôi không biết sao? Đăng đoạn video này lên mạng, hai người cho rằng người mất mặt nhất chính là ai, là tôi đây này. Bây giờ bên thông gia tới chỉ trích tôi, các người vui lắm đúng không?”
Tình Thủy cãi lại: “Nếu mắng thì ông mắng Thanh Tâm, đánh Thanh Nhã làm gì. Là con nhỏ đó không biết xấu hổ làm trò mèo ở bên ngoài, thế mà ông lại ra tay với Thanh Nhã. Ông có thấy bất công không? Ông xem, ông đánh con bé đỏ hết cả mặt.”
Tình Thủy đau lòng nhìn năm ngón tay in trên mặt Thanh Nhã, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng cũng không đủ để làm nguôi lòng Thanh Tài.
“Bà thật cho rằng bà làm những gì sau lưng tôi thì tôi không biết? Nếu như tôi bất công thì bà cho rằng tôi sẽ để cho bà ngồi lại cái vị trí vợ tôi như ngày hôm nay? Tôi cảnh cáo bà, về sau đừng gây thêm phiền phức cho Thanh Tâm, nếu không vị trí ở bên cạnh tôi bà cũng đừng mơ.”
Nghe câu nói đó, sắc mặt bà trở nên trắng bệch. Thanh Tài không hề xiêu lòng, ông quay sang nói với Thanh Nhã: “Thanh Nhã, lúc trước con nói với ba như thế nào? Con sẽ không tranh đoạt với chị của con, vậy tại sao bây giờ hành động của con lại khác xa so với lời nói? Đừng nói trước đó con chỉ diễn cho ba coi.”
Thanh Nhãn run lên, hoảng loạn lắc đầu: “Ba, con không phải….”
Chưa kịp nói hết câu, ông đã cắt ngang: “Cho dù là phải hay không phải thì Mạnh An cũng không có tình cảm với con, con cũng đừng nên bám lấy cậu ta. Con chính là con gái của Thanh Tài này, còn sợ không tìm được người đàn ông tốt hay sao?”
“Ba…”
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đừng nói gì nữa. Tôi đến công ty đây, hai người cứ ở nhà, hai ngày tiếp theo đừng ra khỏi nhà.”
Nói xong ông liếc mắt nhìn hai mẹ con, rồi xoay người đi ra cửa.
Thanh Nhã nhìn theo bóng dáng đó biến mất khỏi cánh cửa mới chạy tới khó tin hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao ba lại có thể làm như vậy với con? Không phải mẹ nói ba sẽ hủy bỏ hôn nhân giữa anh Mạnh An và Thanh Tâm sao, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?”
Nhìn con gái kích động đến như vậy, bà vội vàng bịt kín miệng con lại: “Con nói nhỏ một chút, muốn để mọi người nghe thấy hết hay sao?”
Thanh Nhã không quan tâm, đẩy tay ra nói: “Thế nào? Con thích anh Mạnh An, con nhất định phải cưới anh ấy, nếu như mẹ không giúp con, con sẽ tự mình nghĩ cách.”
Nghe thấy thế, Tình Thủy hoảng loạn, bà không ngờ con bé lại si tình đến vậy, liền tức giận mắng: “Cách của con chính là đăng video trên mạng đó sao? Thanh Nhã, sao con lại ngu ngốc như vậy? Kẻ nào xem video cũng nhìn ra đó là Đàm Tùng cưỡng hôn cô ta, mà đó cũng chỉ là một cái hôn môi, có thể nói lên được điều gì? Đừng nói trước đó bọn họ là vợ chồng với nhau, cho dù không phải thì Mạnh An và Thanh Tâm bây giờ còn chưa chính thức kết hôn, cùng lắm là để mọi người bàn tán sau lưng một thời gian mà thôi.”
Thanh Nhã làm việc này không hề bàn bạc trước với mẹ, chỉ đưa ra phỏng đoán của bản thân, bây giờ nghe phân tích mới hiểu rõ.
Tình Thủy thấy con ngu ngốc, chỉ hận sắt không thể thành thép.
Đàm Tùng là ai, sao có thể không tra ra người làm chuyện này chính là Thanh Nhã. Đến cuối cùng người bị chịu tổn thất còn không phải là Thanh Tâm, mà chính là người nhà đứng trước họng súng dư luận.
Thanh Nhã mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, đôi tay nắm chặt lại. Mẹ không nói sai, đó cũng chỉ là một cái hôn, nếu muốn hủy diệt Thanh Tâm, một nụ hôn là không đủ.
Đối với thái độ trầm lặng này, Tình Thủy ngây người ra. Thấy Thanh Nhã không náo loạn, cũng không phát tiết, bà lại nghĩ đến hành động vừa rồi của Thanh Tài đối với con bé và trong mắt nảy ra hận ý.
Bà ngồi xuống bên cạnh con gái, một tay vỗ nhẹ chân, bộ dáng một người mẹ hiền từ: “Con thấy mẹ nói đúng không? Có một số việc không thể nóng vội được, cho nên về sau con đừng tự ý hành động một mình. Mới vừa rồi ba cũng nói, mấy ngày sau đừng đi ra ngoài. Chuyện của Mạnh An, mẹ nhất định sẽ giúp con.”
Đáy mắt Thanh Nhã hiện lên một tia châm biếm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”
Bên kia Mạnh An và Thanh Tâm đi đến một quán cà phê. Từ khi ra khỏi nhà, hai người không ai lên tiếng trước, cho đến giờ phút này, ngồi trong quán, cũng không ai mở miệng.
Thanh Tâm rầu rĩ cúi đầu, cô khuấy nhẹ ly cà phê. Bây giờ cô thật sự rất là xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào với anh.
Cô đang nghĩ làm thế nào để mở miệng thì Mạnh An cất tiếng: “Thanh Tâm, em có tình nguyện kết hôn với anh không?”
Giọng của anh rất nhẹ, không nghe ra là đang tức giận, ngược lại còn thấy rất dịu dàng. Cô sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa lúc đối diện với con ngươi anh đang nhìn cô chăm chăm không chớp mắt.
“Tại sao anh lại hỏi như vậy?” Cô thất thần hỏi.
Mạnh An cúi đầu xuống nhìn ly cà phê: “Hình như anh hơi hối hận.”
Thanh Tâm kinh ngạc: “Cho nên ý của anh là muốn hủy bỏ hôn lễ?” Cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.
Nhưng Mạnh An lại cười tự giễu: “Anh đang hối hận tại sao anh lại đồng ý kết hôn giả với em. Nếu bây giờ anh nói anh thật tình muốn cưới em, em có tình nguyện không?”
Thanh Tâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Thật ra cô với Mạnh An ban đầu đã đồng ý với nhau chỉ tổ chức hôn lễ không đăng ký kết hôn. Chỉ muốn để người ngoài xem cho có thôi, về sau có ly hôn thì cũng tiện hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ anh lại nói muốn giả thành thật.
Cô nghi ngờ nghiêm túc nhìn anh nói: “Tại sao?”
Anh thích cô sao?
Thanh Tâm không đến mức tự mình đa tình nghĩ như vậy, lý trí nói với cô là chuyện này không có khả năng. Theo cô biết là anh yêu người khác, cho nên mới tình nguyện đồng ý với cô chuyện kết hôn giả. Nếu như xen lẫn chuyện tình cảm vô đây đúng là rất phiền phức.
Tất cả suy nghĩ trong đầu cô hiển thị qua ánh mắt, Mạnh An chỉ cần liếc một cái đã biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Thật lâu sau anh mới nói một câu không biết giả thật thế nào: “Tuổi của anh đã không còn nhỏ nữa rồi.”
Thanh Tâm nghe thấy thế đúng là có hơi tin, anh cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi.
“Cho nên ý của anh là chúng ta không tổ chức hôn lễ nữa, đúng không?”
Mạnh An và Đàm Tùng bằng tuổi với nhau, cô nghĩ chẳng có gì phải trách anh cả.
Cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ kết thúc khi cô đã thành công đạt được gia sản của ba cô, quãng thời gian đó sẽ rất là dài, bị trễ mấy năm đúng là không công bằng đối với anh.
Cô nói: “Nếu đã như vậy thì em….”
Mạnh An liền cắt ngang lời cô, những thứ mà cô đang nghĩ tới đều không phải là điều anh muốn: “Thanh Tâm, anh không hẳn là muốn hủy bỏ hôn lễ, mà là anh muốn hỏi em, nếu giữa chúng ta kết hôn không có hiệp nghị, em có đồng ý không?”
Thanh Tâm rất nghiêm túc trả lời: “Câu trả lời thế nào hẳn anh rất rõ, chúng ta không có tình cảm với nhau, kết hôn thật sự cũng không phải chuyện tốt. Nếu anh cứ ôm lấy suy nghĩ này, em thấy chúng ta nên suy xét lại cho cẩn thận có nên tiếp tục buổi lễ kết hôn giả này không?”
Thái độ của cô rất rõ ràng, không cho Mạnh An một chút đường lui nào.
Anh im lặng một chút mới nói: “Em vẫn còn tình cảm với Đàm Tùng đúng không?”
Tay bưng ly cà phê lên của cô khẽ run, nhưng rất nhanh cô trấn tĩnh lại: “Đây là việc riêng của em, không nằm trong phạm vi hiệp nghị của chúng ta.”
Mạnh An mím chặt môi, cũng nghiêm túc nhìn lại cô: “Thế sao? Nhưng trong hiệp nghị của chúng ta cũng đã nói rõ, hai bên phải trung thành với cuộc hôn nhân, không được mang tai tiếng, chưa kết hôn mà em đã để mọi người biết chuyện em ngoại tình, em còn dám nói hiệp nghị với anh?”
Thanh Tâm hơi có chút áy náy trong chuyện này, nhưng để mọi người biết ngoại tình là thế nào?
Cô thắc mắc hỏi: “Cái gì là mọi người biết ngoại tình?”
“Em còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện gì?”
Vẻ mặt Thanh Tâm mờ mịt, Mạnh An nhíu mày hỏi: “Tối hôm qua anh gọi cho em mấy cuộc, nhưng là Đàm Tùng nhận máy.”
Thanh Tâm lại thêm một phen kinh ngạc, cô đỏ mặt. Nhưng rồi lại nhớ sáng hôm nay cô có kiểm tra điện thoại, ngoại trừ gọi cho Tiêu Anh cũng chẳng thấy cái gì khả nghi. Chắc chắn là do Đàm Tùng đã xóa nó đi rồi.
Nhìn khuôn mặt đúng là không biết gì của cô, Mạnh An lấy điện thoại ra bấm bấm một hồi rồi đưa cho cô xem.
Thanh Tâm nhìn đoạn video trước mặt, bỗng nhiên cô cảm thấy trời đất đảo loạn. Cô vội vàng giật lấy điện thoại của anh, bấm vào xem, đây chính là anh với cô ngày hôm qua.
Khó trách ba mẹ của anh lại tìm đến cửa nhà cô hỏi tội, nếu cô là mẹ của anh, cô cũng sẽ tức đến chết.
Hai tai cô đều đỏ lựng lên, cô cắn môi ấp úng nói: “Cái này…Thực ra….”
Cô muốn nói cái này là cô bị cưỡng ép nhưng cô nói ra sợ là anh không tin? Ngay cả chính bản thân cô cũng khó mà tin cơ mà. Huống hồ chi anh còn biết tối hôm qua cô còn ở bên cạnh Đàm Tùng.
“Anh tin là em không cố ý làm như vậy, cũng không tin em là cô gái đã sắp kết hôn lại còn làm những chuyện này.”
Anh nói như thế càng làm Thanh Tâm thêm ngượng.
Thấy lông mi cô hơi khẽ động, anh lại nói: “Nhưng em cũng lên phân biệt cho rõ ràng. Anh tin em nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tin em. Chuyện này người ngoài nhìn vào, người ảnh hưởng lớn sẽ là anh, bọn họ sẽ nghi ngờ em với Đàm Tùng có phải nối lại tình xưa hay không? Mà anh sẽ không thể nào chấp nhận chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Cho nên em có cảm thấy em mới chính là người muốn hủy bỏ hôn lễ này.”
Bị anh nói như vậy, Thanh Tâm rất xấu hổ, cô chỉ có thể gật đầu: “Chuyện này là lỗi của em, em thực sự xin lỗi.”
Mạnh An nhìn cô không hề chớp mắt: “Anh không cần em phải xin lỗi, chỉ cần em tình nguyện là được, hôn lễ của chúng ta sẽ không thay đổi. Nhưng anh cũng có một yêu cầu với em, hãy giữ khoảng cách với Đàm Tùng. Cho dù là kết hôn giả, thì cũng không có người đàn ông nào muốn mang tiếng bị cắm sừng.”