Chương 19 : Xứng hay không
Nếu đổi lại là trước kia, Thanh Tâm nghĩ sẽ không bao giờ làm mấy chuyện thiếu đạo đức này. Cho dù cô có biết Tưởng bị cắm sừng thì cũng không muốn can hệ vào chuyện của bọn họ.
Nhưng bây giờ không giống như thế, Tiêu Anh chết rồi. Cô không biết là tự tử hay bị giết, cô bây giờ chỉ muốn trả thù.
Hơn nữa Tiêu Anh vì Vũ Lan mà sinh non, còn cả gan gửi mấy tấm ảnh đó đến cho cậu ấy, phải làm một chút gì đó xả giận cho Tiêu Anh chứ.
Mà cô cũng nghĩ công bố những tấm ảnh này lên, là để xem ngoài Vũ Lan ra có còn ai nữa không.
Cô thật sự muốn biết trong chuyện này, ngoài Vũ Lan ra thì ai mới là người cuối cùng đạt lợi nhiều nhất.
Cô cứ tưởng Đàm Tùng sẽ do dự một chút, dù sao anh cũng là bạn của Tưởng. Nhưng không nghĩ tới anh rất thoải mái đồng ý. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người trong thành phố đều một phen chấn động, hình ảnh giường chiếu của Vũ Lan không ai là không biết.
Hiệu suất làm việc của Đàm Tùng vô cùng cao, chỉ trong một đêm đã dùng một số tiền lớn để biến tin tức này trở thành tin hot trên các mặt báo online. Người người nhà nhà đều kéo vào bình luận. Nhưng cũng rất nhanh người nhà của Vũ Lan dùng tiền để ép cái tin hot đó xuống.
Thanh Tâm nằm trên giường xem trò vui, thì lúc này có người gọi điện thoại đến.
Thanh Tâm nhìn người gọi đến là Tưởng, cô nhíu mày, một hồi lâu sau mới bắt máy, cô tưởng là anh gọi tới hỏi tội, thế nhưng anh lại mở miệng hỏi: “Thanh Tâm, những tấm ảnh em có là ai đã gửi tới?”
Thanh Tâm nhún vai trả lời: “Anh hỏi tôi chi bằng đi hỏi cô ta.”
Cô cũng rất tò mò tại sao ảnh đó lại xuất phát từ địa chỉ của nhà Vũ Lan, cô ta không ngu ngốc đến như thế chứ?
Tưởng im lặng một chút rồi cũng cúp máy.
Thanh Tâm nhìn màn hình điện thoại, nói thật là tên Tưởng này ăn trong nồi ngồi trông hướng, ngay cả tình cảm của chính bản thân mình cũng không phân biệt rõ. Không biết Tiêu Anh thích anh ta ở điểm nào nữa? Ngoại trừ bề ngoài có hơi đẹp trai một chút thì cái gì cũng không tốt. Mà anh ta nào có đẹp trai bằng Đàm Tùng.
Nghĩ đến đó thì Đàm Tùng gọi đến, bộ dáng đầy miệng lưỡi: “Vợ à, em thấy chồng em làm việc hiệu suất chứ?”
Thanh Tâm nổi cả da gà: “Cái gì mà là vợ, ai là vợ của anh? Đừng gọi tôi như vậy có được không?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Em lợi dụng anh xong liền vứt bỏ không thương tiếc như thế sao?”
Thanh Tâm bĩu môi: “Không phải đã nói hết mọi chuyện cho anh rồi sao? Hay là anh đã tìm ra được cái gì nữa?”
Anh trầm ngâm một chút, nói: “Ừ, có một chỗ rất lạ.”
“Ở đâu?” Sắc mặt cô biến đổi trong chốc lát, thân thể cũng ngồi thẳng dậy. Tối hôm qua cô nói với anh là địa chỉ ip của nhà Vũ Lan, không nghĩ tới anh lại có kết quả nhanh đến như vậy.
Ngay lúc cô chờ anh trả lời thì Đàm Tùng nói một câu: “Em đến công ty anh đi, anh sẽ nói cho.”
Lập tức Thanh Tâm từ chối: “Tôi không đi.”
Đàm Tùng cười một tiếng, học giọng điệu của cô nói: “Tùy em, dù sao em không tới thì anh cũng không nói.”
Nói xong anh tắt máy ngay.
Thanh Tâm trừng mắt nhìn điện thoại đi động cả nửa ngày, cho đến khi chắc chắn Đàm Tùng đã tắt máy, cô nhịn xuống cơn tức giận, bực bội đi rửa mặt.
Thay quần áo đơn giản một chút rồi đi ra cửa, vừa mới xuống lầu đã thấy Thanh Ly đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại.
Ba cô và Tình Thủy đã đi ra ngoài, Thanh Ly mới tốt nghiệp đại học còn chưa đi làm, ngoại trừ những lúc cùng bạn đi ra ngoài, thì toàn bộ đều ngây ngốc ở trong nhà, so với cô buổi tối không về nhà ngủ thì đúng là điển hình một cô gái tốt.
Dì giúp việc trong nhà thấy Thanh Tâm vội hỏi: “Cô chủ, cô dậy rồi để tôi dọn bữa sáng.”
Cô cười cười: “Cảm ơn dì.”
Nói xong cô không nhìn Thanh Ly mà đi lướt qua tới phòng bếp. Thanh Ly nhíu mày, tắt máy đi, đứng đậy đi theo cô vào nhà bếp: “Chị.”
Thanh Tâm ngồi xuống, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn: “Sao thế?”
Thanh Ly ngồi đối diện, giống như là thật sự trò chuyện với cô: “Tin tức trên mạng hôm nay chị thấy chưa?”
Thanh Tâm lấy tô cháo từ dì, giả ngu nói: “Tin gì? Chị mới vừa dậy chưa có mở điện thoại lên.”
Thanh Ly cẩn thận nhìn cô, giống như là đang thăm dò cô có đang nói dối hay không, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Cũng không có gì, nếu chưa thấy thì thôi. Dù sao cũng chẳng phải tin tốt lành gì”
“Ừ.” Vừa ăn một muỗng cháo, cô ừ một tiếng.
Thanh Ly lại im lặng, cho đến tô cháo gần hết, mới thở sâu một hơi mở miệng: “Chị à, chị nhất định phải kết hôn với anh Mạnh An sao?”
Cô nuốt miếng cháo xuống, nhìn về cô em gái hỏi lại: “Vậy còn em, em hỏi câu này là hy vọng bọn chị không kết hôn nữa sao? Em thật sự thích anh ấy?”
Thanh Tâm trực tiếp nói ra, không hề vòng vo. Thanh Ly trở nên cứng đờ, nắm chặt tay lại, khó khăn nói: “Đúng vậy, em thực sự thích anh ấy, cho nên chị đừng kết hôn có được không? Chị à, chị trả anh Mạnh An lại cho em đi.”
Thanh Tâm đặt muỗng xuống, nhẹ nhàng lau miệng, rồi nghiêm túc nhìn về cô em gái của mình: “Trả lại cho em? Anh ấy là của em sao? Là em thích anh ất thật hay chỉ là không cam lòng?”
Thanh Ly ngây người, không nghĩ tới Thanh Tâm lại nói như thế: “Chị nói vậy là có ý gì? Đương nhiên là em thích anh ấy rồi.”
“Thật sao?” Cô nói tiếp: “Vậy em cảm thấy Mạnh An có thích em không?”
Sắc mặt Thanh Ly trắng bệch, cô thở dài: “Thanh ly, ngày đó chị và Mạnh An đã nói cùng nhau rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian thêm nữa. Nếu em thích anh ấy thì đi mà nói với Mạnh An. Nếu như anh ấy tình nguyện ở bên em, chị sẽ không nói hai lời, rời đi, chúc phúc cho hai người. Nhưng sự thật là Mạnh An không hề thích em, em có nói với chị cũng vô dụng.”
Nói xong, Thanh Tâm nhìn Thanh Ly lần cuối rồi đứng dậy muốn đi. Về vấn đề của Mạnh An, cô không muốn tiếp tục thảo luận. Lúc trước cô đã hỏi Mạnh An, anh nói cho dù không có hiệp ước kết hôn với cô thì anh cũng sẽ không bao giờ kết hôn với Thanh Ly.
Mà Thanh Ly ngoài miệng nói thích Mạnh An ra, thì cô ta không hề hiểu gì về con người đó.
Mà thái độ này của cô trong mắt Thanh Ly chính là khinh thường. Thái độ bình đạm như không có chuyện gì xảy ra đó thật đáng ghét.
Nói đến cùng thì cô ta cũng chỉ là người được nhặt về, may mắn được người của trại trẻ mồ côi đưa tới, may mắn được người ba cô nhận trở về nhà.
Nếu không có sự may mắn đó, chắc bây giờ cô ta còn đang sống ở một nơi nghèo khổ nào đó, có tư cách gì mà bày ra vẻ mặt bề trên đó với cô.
Thanh Ly cắn môi, trong giây tiếp theo cô đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào bóng Thanh Tâm, oán hận nói: “Lúc trước cô chưa trở về đây, anh Mạnh An thường ở bên cạnh tôi. Nếu không phải tại cô, thì anh ấy sao không cần đến tôi nữa. Huống chi không phải cô đã có Đàm Tùng rồi hay sao? Bây giờ cô còn qua lại với anh ta, cớ tại sao cứ muốn tranh đoạt với tôi. Cô một tay bắt hai cá, không cảm thấy mình đê tiện lắm hay sao? Tôi không tới tìm cô thì tới tìm ai?”
Thanh Tâm dừng lại, nhíu mày rồi xoay người lại: “Cô với anh ấy ở bên cạnh nhau? Hai người hẹn hò với nhau rồi sao?” Cô cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm là ông ngoại có định ước hai nhà làm thông gia với nhau là đứa con gái đầu. Cô từ khi nào trở thành chị tôi vậy hả?”
Ánh mắt cô rất bình tĩnh, nhìn không chớp mắt vào Thanh Ly đang mặt đỏ tai hồng, đáy mắt nổi lên một sự châm chọc.
Thanh Nhã ghim móng tay vào lòng bàn tay mình, bị lời công kích của Thanh Tâm làm cho mất đi lý trí, không khỏi lớn giọng: “Lúc cô không ở đây, mọi người ai cũng biết tôi là con gái đầu của nhà này, tôi trở thành con gái thứ hai không phải tại cô hay sao? Hơn nữa cô cho rằng người hầu gọi cô một tiếng cô chủ thì cô là cô chủ thật sao? Cô cho rằng chỉ cần tồn tại trong căn nhà này là cô đã biến mình thành người của giới thượng lưu? Cô xuất thân từ đầu đường xó chợ, có quá khứ ở trại mồ côi, sự thật này không bao giờ thay đổi được. Cô mãi mãi không xứng đứng ngang hàng với tôi.”
Lời nói rất khó nghe, ngay cả người hầu trong nhà đang làm việc cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng rất nhanh lại vội vàng cúi đầu xuống giả vờ bận rộn.
Thanh Tâm yên lặng lắng nghe, không hề phẫn nộ, chỉ cười một chút, đi tới gần Thanh Ly hơn, cách một bước chân dừng lại.
Khóe môi cô nhếch lên châm chọc: “Cô nói xem, tại sao tôi không được trở lại. Đây chính là nhà của tôi. Nói cái gì mà tôi không xứng đứng ngang hàng với cô? Thanh Ly, cô nên biết, trước lúc tôi thất lạc, là cô đã chiếm đoạt hết mọi thứ thuộc về tôi. Những thứ đó cô cho rằng là của cô sao? Tỉnh mộng lại đi. Cái này nên gọi là thế nào nhỉ? Đúng rồi, gọi là cái gì của mình thì cho dù có bị cướp đoạt đi nó vẫn trở về với chủ của nó. Có xứng đứng ngang hàng hay không thì cô là người rõ nhất.”
Trong lòng Thanh Ly nhảy dựng lên, bị lời nói của Thanh Tâm làm cho chột dạ, cảm thấy giống như là cô ta đã biết gì đó.
Thanh Ly giả vờ trấn định, oán hận nói: “Tôi không biết cô có ý gì? Thanh Tâm, nếu như cô không huỷ bỏ hôn lễ với Mạnh An, đừng trách sao tôi không báo trước. Tôi nói cho cô biết, cho dù có thế nào thì anh Mạnh An chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”
Đối với loại uy hiếp này, cô chỉ thấy buồn cười: “Vậy thì để tôi nhìn xem cô sẽ làm gì tôi? Rốt cục ai mới là kẻ thua cuộc đây.”
Nói xong cô quay người đi dứt khoát. Thanh Ly tức giận nhìn bóng dáng rời biến mất ở cửa. Cô cắn chặt răng, đôi mắt không che giấu sự hận thù: “Thanh Tâm, là cô ép tôi.”
Dì giúp việc trong phòng bếp nghe cuộc cãi nhau của hai chị em bọn họ, âm thầm lắc đầu. Mà sau khi ra khỏi cửa, Thanh Tâm không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh khi nãy, cô thở cũng tức giận không kém, hơi thở rất gấp gáp. Cô thật muốn điên người.
Buổi tối trời gió nổi lên làm cho lạnh lại càng thêm lạnh. Thanh Ly nói không sai, cô cũng chỉ là được may mắn nhận về mà thôi, những ngày tháng cơ cực đó sao có thể xứng đứng ngang hàng với cô ta.
Nhưng có một sự thật không thể nào thay đổi được, cô chính là con gái của ba cô, đây chính là một danh phận để cô đường đường chính chính là người thừa kế tài sản. Những thứ thuộc về cô, cô nhất định sẽ lấy lại toàn bộ.