Yêu em tận sâu

Cây bằng
Cập nhật:

Chương 28 : Lãng mạn

Thanh Tâm bị anh đẩy ra khỏi phòng bếp, lúc anh buông tay ra thì bỗng nhiên cô xoay người lại bổ nhào vào trong ngực anh. Bàn tay mảnh khảnh vòng qua ôm chặt eo anh, khuôn mặt ở ngực anh cọ cọ: “Đàm Tùng, sao bây giờ anh trở nên tốt như vậy…” Cô không thể tưởng tượng được như là đang nằm mơ vậy. Đàm Tùng rũ mắt xuống nhìn cô đang mềm mại dựa vào ngực anh, làm trái tim anh cũng mềm theo. Theo động tác của cô anh hùa theo ôm cô chặt hơn, cọ cọ trên đầu cô, thở dài: “Thanh Tâm, em biết đấy, từ trước đến giờ anh rất ít hứa hẹn với ai điều gì, nhưng nếu như đã hứa thì đương nhiên anh phải làm cho đến cùng. Tiếng lòng Thanh Tâm run lên, anh nói dùng quãng đời còn lại để học cách yêu cô, bây giờ anh đang thực hiện lời hứa của mình… Cô mím môi, một hồi lâu mới nói: “Em cũng sẽ như thế.” Tình yêu không thể nào cứ xuất phát từ một phía, Đàm Tùng nỗ lực thì cô cũng phải nỗ lực cùng anh. Anh cười khẽ: “Được rồi, đừng làm nũng nữa, ngoan, ra ngoài chờ anh.” Thanh Tâm không muốn buông anh ra, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng, cô nhón chân lên hôn đôi môi mỏng của anh. Môi cô hơi lạnh nhưng rất mềm, Đàm Tùng nôn nao theo phản xạ cũng vươn tay đỡ đầu cô hôn theo. Nhưng rất nhanh cô đã từ chối: “Em ra ngoài đây.” Rồi chạy ra phòng khách. Nhìn cô như con thỏ chạy trốn, ánh mắt anh sáng lên, đầu ngón tay xoa xoa môi mình, lắc đầu cười cười, Chờ đến khi Đàm Tùng ra khỏi phòng bếp, Thanh Tâm vẫn còn ngồi lướt điện thoại. Đàm Tùng đi qua, rút điện thoại từ trong tay cô ra, Thanh Tâm bất mãn thì anh đã nói: “Có mệt không? Nếu không mệt anh chở em đến một nơi.” “Đi đâu?” Thanh Tâm nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rồi, ngoài trởi rất gió, bây giờ còn đi đâu. “Đi rồi biết.” Thanh Tâm nhìn anh trong chốc lát: “Anh có bất ngờ gì muốn giành cho em à? Chẳng lẽ là dẫn em lên núi xem bắn pháo hoa hay là đi thành phố bật đèn thành chữ anh yêu em?” Trán anh giật giật, cốc đầu cô một cái: “Trong đầu em chứa cái gì vậy? Xem phim nhiều quá bị ám ảnh? Cuối năm rồi lên núi không lạnh à?” Cô bất mãn lên tiếng: “Biết ngay là anh không có tế bào lãng mạn nào, vậy thì anh muốn đi đâu?” Đàm Tùng cũng lười nói, anh xoay người lấy áo khoác cho cô, mặc xong đàng hoàng đi ra cửa. Đối với sự thờ ơ này của anh, cô đã quá quen. Quả nhiên là tính tính từ trong xương cốt khó mà sửa đổi. Hai người ngồi trên xe rồi nhưng Thanh Tâm vẫn rất tò mò, cô nhịn không được hỏi: “Rốt cục là chúng ta đi đâu?” Đàm Tùng khởi động xe, lúc này mới nhìn cô nói: “Nhà của chúng ta.” Thanh Tâm sửng sốt, nhà của bọn họ? Tận đáy lòng cô không thể tin được. Cho đến khi đứng trước căn biệt thự, cô mới chắc chắn đây chính là nhà của bọn họ. Thanh Tâm quay qua hỏi: “Đến đây rồi thì làm gì nữa?” Đàm Tùng không nói gì, nhưng anh nắm lấy tay cô mở cửa ra. Bên trong biệt thự tối đen, cô đang muốn bật đèn nhưng anh ngăn lại, nắm tay cô đi qua hành lang rồi hướng tới phòng khách. Bỗng nhiên cô trở nên hồi hộp vì ngửi được mùi hương của hoa hồng. Đến phòng khách, Đàm Tùng buông tay cô ra, đi đến một chỗ ấn nút xuống. Ánh sáng dịu nhẹ liền bật lên, Thanh Tâm đứng thất thần như ngừng thở lại. Toàn bộ phòng khách đều được rải hoa hồng, đủ các loại màu sắc. Nhưng điều đó cũng không làm cô ngạc nhiên bằng việc các đồ vật trong biệt thự đều giống trước kia, trước khi cô rời đi. Nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy đó là các thứ giống như mới mua. Trước đó cô đã tỉ mỉ bày biện cho biệt thự, cô cho rằng anh đã thay đổi đi ít nhiều khi cô rời đi. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy có vẻ không phải như thế. Chuyện gì đang xảy ra? Cổ họng cô giật giật, nhìn về phía Đàm Tùng, rất muốn hỏi anh nhưng cánh môi run run không nói nên lời. Trên thực tế Đàm Tùng có hơi xấu hổ, anh ho vài tiếng, nắm tay cô đi tới phòng khách: “Sao vậy? Không thích?” Giọng cô cứng ngắc: “Thích, nhưng mấy thứ này…” Đàm Tùng tùy ý nói: “Là anh mua mới lại, nếu như muốn bắt đầu lần nữa đương nhiên phải là thứ mới rồi.” Anh đã cho người mua lại toàn bộ các đồ vật y hệt trong nhà để bày biện. Không thể không nói, cách này có hơi ấu trĩ. Thanh Tâm cảm thấy muốn cười, nhưng phần lớn là cảm động nhiều hơn. Nhìn các cánh hoa rơi lả tả, cô cảm thấy anh rất biết lãng mạn. Cô thở sâu, nhịn không được ôm chầm lấy anh: “Đàm Tùng, cách này ai chỉ cho anh vậy, thật là sến.” Bởi vì cô đột nhiên nhào vào trong ngực anh, anh sững sờ, nhưng tiếp theo đó Thanh Tâm nói thêm: “Nhưng mà em thích, cảm ơn anh.” Anh nhếch khóe môi, sờ sờ đầu cô, cười tự giễu: “Còn có một thứ sến hơn, muốn biết không?” Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì?” Anh nâng cằm lên hướng về phía xa của hoa hồng chỉ chỉ: “Ở đó có một thứ, tự mình đi tìm.” Hoa hồng? Không phải là nhẫn cầu hôn chứ? Cô nhìn sắc mặt anh không được tự nhiên, cũng không hỏi nhiều, buông anh ra tự mình đi tìm. Lúc đi vào biển hoa, ở giữa trung tâm cô mới phát hiện ra một cái hộp nhỏ. Cô quay đầu qua nhìn anh thì thấy anh xấu hổ đã quay mặt đi. Thanh Tâm cảm thấy buồn cười, cẩn thận nhặt cái hộp lên. Chờ đến khi cô mở cái hộp ra, cô cười không khép miệng lại được. Bên trong là một viên nhẫn kim cương được chế tác tinh xảo. Ánh sáng lấp lánh bao quanh. Thanh Tâm cảm thấy hình như nước mắt chảy ra rồi. Đây chính là chiếc nhẫn đã bị cô ném đi, thế mà anh đã tìm nó trở về. Trong phòng khách rất yên tĩnh, Thanh Tâm ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn, ngay cả Đàm Tùng đến khi nào cô cũng không biết. Anh đưa tay ra lấy chiếc nhẫn từ trong hộp. Thanh Tâm ngẩn đầu nhìn anh, trong mắt đã ngấn nước: “Đàm Tùng…” Anh nắm lấy tay cô, cẩn thận đeo vào ngón áp út. Sau đó mới sờ sờ đầu cô, giọng nhẹ nhàng: “Sau này có tức giận nữa thì cũng đừng vứt bỏ nó, biết không?” Thanh Tâm nhịn không được, nước mắt đã rơi, cô úp mặt vào ngực anh, giọng run run: “Vậy anh cũng không được vứt bỏ em, biết không?” Cỏ họng Đàm Tùng giật giật, ôm chặt lấy cô: “Sẽ không, hãy tin anh, Thanh Tâm.” Cô không nói gì nữa chỉ ôm chặt lấy anh, dán mặt vào ngực anh. Đối với cô, chỉ cần một câu này của anh đã làm cô thỏa mãn. Đã chín giờ tối, bên ngoài gió thổi vi vút, Thanh Tâm không muốn chạy đi chạy về anh và cô liền ở lại biệt thự. Nơi này vốn dĩ là nơi ở hai người, tuy rằng ba năm không có ai ở, nhưng vẫn luôn có người dọn dẹp, bên trong đều có đầy đủ đồ tiện nghi, ngay cả quần áo cũng có. Lúc đi tắm, trong đầu Thanh Tâm suy nghĩ miên man. Lúc trưa, hai người có ý muốn bắt đầu lại từ đầu, thế mà bây giờ đã ở cũng nhau, liệu như thế có nhanh quá hay không? Nhưng không phải trước kia bọn họ là vợ chồng với nhau sao? Bây giờ còn làm ra vẻ cái gì? Cô vừa nghĩ vừa cọ rửa thân thể, ngồi ngây ngốc ở trong bồn tắm một hồi lâu, không ngừng cổ vũ bản thân thả lỏng. Nhưng tim cô không chịu nghe lời, đập rất nhanh, thiếu chút nữa không thở nổi. Đúng thời điểm đó, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa. “Thanh Tâm, em vẩn ổn chứ?” Giọng của anh hơi lo lắng, giống như là sợ cô xảy ra chuyện gì trong phòng tắm. Tim cô bẫng lại, quay đầu nhìn về phía cô, ngập ngừng nói vọng ra: “Ổn…Em không sao…” Đàm Tùng ở bên ngoài im lặng một chút: “Nếu tắm xong thì ra ngoài nhanh, kẻo bị cảm.” “Em biết rồi…” Cô nuốt nuốt nước miếng, thở sâu thêm một lần nữa, chậm rì rì mở cửa ra. Đàm Tùng đứng trước của, anh đã thay một bộ áo ngủ màu trắng, tóc còn ướt, đúng là mới tắm xong. Anh nhíu nhíu mày nhìn cô: “Em kỳ cọ gì mà lâu thế? Một tiếng rồi đấy.” “Vậy…Vậy sao.” Thanh Tâm không nhìn anh, Đàm Tùng nheo nheo mắt lại, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, sấy tóc cho cô. Chuyện này anh đã làm lần thứ hai, rất lưu loát. Tâm trạng của Thanh Tâm càng lúc càng thay đổi, cô cứng người, để mặc anh sấy tóc, sau đó anh ôm cô vào trong ngực, đầu cúi xuống, miệng kề sát tai cô: “Thanh Tâm, em đang sợ điều gì?” Hơi thở nóng rực của anh phả trên tai, trên cổ, cô bi nhột rụt cổ lại: “Không…Em không có sợ cái gì hết.” Ánh mắt anh âm trầm, hôn khẽ một cái bên sườn mặt cô. “Anh…” Cô thoáng giật mình kêu lên. Đàm Tùng liếc mắt một cái, bất đắc dĩ cười cười, ôm cô đi đến mép giường, tiện tay vuốt lấy mái tóc dài: “Em đừng sợ, anh sẽ không chạm vào em. Tối nay anh ngủ ở phòng kế bên, em ngoan ngoan ngủ ở đây.” Cô tròn mắt nhìn anh, quả nhiên là anh đứng dậy xoay người rời đi. “Đàm Tùng…” Cô sốt ruột kéo tay anh lại. Đàm Tùng quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Cô nhìn vào mắt anh, ma xui quỷ khiến thế nào liền thốt lên: “Em sợ bóng tối.” “Thì sao?” Anh bình tĩnh hỏi lại, trong đáy mắt đã có ý cười. Cô không được tự nhiên lắm cúi đầu nói: “Anh…Anh ở lại đây với em được không?” Đàm Tùng đứng một hồi lâu, cứ như vậy mà nhìn cô, cô cũng không nói chuyện, cúi đầu, tay cô vừa kéo lấy tay anh không muốn buông ra. Chẳng lẽ cô nói sai cái gì sao? Hay anh không muốn ở lại? Lúc cô đang trong tình thế khó xử, Đàm Tùng ngồi xuống, giơ tay ra ôm cô ngã xuống giường, xốc chăn lên phủ kín thân thể hai người: “Ngủ đi.” “…” Trong nháy mắt đèn tắt đi, Thanh Tâm vẫn cảm thấy có chút bồi hồi. Trong bóng tối như cảm thấy nhạy cảm hơn, cô cảm nhận được người anh rất nóng cũng làm cô thấy nóng lên. Nhưng anh không hề có hành động gì tiếp theo, chỉ ôm cô ngủ, thậm chí cũng không nói gì. Thanh Tâm ở trong ngực anh một hồi lâu không nhúc nhích, mới từ từ chậm rãi vòng tay qua quấn lấy eo anh, mặt kề sát ngực anh. “Đàm Tùng…” Giọng cô rất nhỏ, nhưng trong căn phòng kín nghe thấy rất rõ. Đàm Tùng trả lời ừ một tiếng trên đỉnh đầu cô. Cô cắn môi, giống như đang đấu tranh, hơn nửa ngày mới ậm ừ nói: “Đàm Tùng…Em không sợ….Em, thật ra anh có thể…” Đàm Tùng cứng đờ người, trong giây phút đó máu trong người nóng lên. Nhưng trong mắt anh vẫn không gợn sóng, giọng thản nhiên: “Nghĩ cái gì đấy, ngủ đi.” “Chẳng lẽ anh không nghĩ đó thật sao?” Cô bĩu môi, khó khăn lắm cô mới ra quyết tâm nói những lời này, đổi lại cái phản ứng này của anh. Đàm Tùng thở dài, anh từ trên đỉnh đầu cô nhích xuống một chút: “Thanh Tâm, anh biết em…” Đột nhiên anh ngưng lại, nhìn khuôn mặt Thanh Tâm trong gang tấc. Môi cô thật sự rất mềm, chạm vào môi anh, giống như một cây kẹp ngọt, hận không thể cắn nuốt. Sau đó anh còn thấy mắt cô ngập nước, giống như là oan ức. Yết hầu anh lên xuống, vô cùng khó xử: “Thanh Tâm, nghe lời, đừng khóc.”