Chương 41 : Bắt gian
Cúp điện thoại, Thanh Tâm ngơ ngẩn nhìn địa chỉ được gửi qua. Đó là chung cư phía đông. Lời của ba Đàm Tùng còn văng vẳng bên tai: “Thanh Tâm, tôi tin cô cũng biết, tôi chỉ còn lại một đứa con trai này, cuối cùng tất cả mọi thứ cũng đều là của nó.” “Đối với chuyện trước kia là tôi nhắm mắt cho qua, nhưng bây giờ tôi cần phải nói cho cô biết, nhà chúng tôi tuyệt đối không thể có một con dâu không thể sinh con.” “Mẹ của Đàm Tùng mất sớm, cho nên nó luôn có mâu thuẫn với tôi, quan hệ của chúng tôi không được tốt lắm. Tôi mong cô hãy hiểu cho một người ba như tôi. Từ nhỏ Đàm Tùng đã không ở thủ đô, không hề dựa vào tôi, tự thân lập nghiệp ở thành phố mới, cô có nghĩ tới nó làm như vậy là có ý nghĩa gì không?” “Đàm Tùng nó không hề muốn có một tình yêu đơn giản, mà là một cô gái có thể giúp nó trong sự nghiệp, có thể đứng ở phía sau hỗ trợ cho nó. Cô cảm thấy mình có đảm nhận được trách nhiệm đó không?” “Gia đình cô xem như là có chút gia thế trong thành phố, nhưng ở thủ đô mà nói cũng chỉ tính là khá giả mà thôi. Còn chính cô lại là người ưa thích hội họa, nói dễ nghe là thiên về nghệ thuật. Vậy sự nghiệp của cô có giúp ích gì cho nó không?” “Hơn nữa nói về cuộc sống, mấy ngày nay tôi đã tìm hiểu qua, cô còn quá trẻ, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt, còn cần phải có Đàm Tùng bảo vệ, cô không thấy mình giống như gánh nặng hơn hay sao?” “Mà bây giờ Đàm Tùng lại ở bên cạnh một cô gái khác, tôi cho rằng đó là người khiến cho nó cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh, chứ không phải là một cô gái yếu ớt như cô. Nếu như cô không tin lời của tôi, thì cứ đến đó xem thử, xem tôi có lừa cô hay không?” Lần đầu tiên Thanh Tâm có cảm giác ba của Đàm Tùng thật đáng sợ. Ông ta ở xa như thế, nhưng mỗi một hành động của bọn cô ông ta lại biết hết. Cô chỉ vừa mới xảy ra mâu thuẫn với Đàm Tùng, ông ta đã gọi tới ngay. Thanh Tâm nhìn chằm chằm vào địa chỉ, cô không tin lời ba Đàm Tùng nói, nhưng trong lòng giống như có ma xui quỷ khiến, kêu gào cô phải đi xác minh sự thật. Chẳng lẽ cô làm anh thấy mệt mỏi cho nên anh mới đi tìm phụ nữ khác sao? Cô thở sâu, ngón tay run rẩy gọi điện cho Đàm Tùng. Mặc kệ là thật hay giả, cô muốn chính miệng Đàm Tùng nói cô mới tin. Nhưng điện thoại bên kia là một giọng nữ lạnh băng: “Xin lỗi, số máy quý khách…” Thanh Tâm cũng không biết tâm trạng mình thế nào, cứ ẩn ẩn đau đau, sắp hít thở không nổi. Cô nghiến răng, cuối cùng vẫn là đứng lên. Cô mở cửa ra nhưng lập tức thấy được có sáu vệ sĩ đang canh gác cô. Đột nhiên cô cảm giác mình giống như là tù nhân, anh nói là bảo vệ cô nhưng giống như đang giám sát cô thì đúng hơn. Vệ sĩ cẩn thận nhìn chằm chằm cô: “Có việc gì sao?” Cũng may là Thanh Tâm đã sớm nghĩ ra lý do, cô tự nhiên nói: “Tôi muốn đến thăm bệnh ba tôi.” “Bây giờ?” Vệ sĩ nhăn mày lại, nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng. “Tôi muốn đi đâu, còn cần các người đồng ý?” Nói rồi cô bước ra cửa, giọng lạnh tanh. Vệ sĩ sửng sốt, liền phản ứng lại: “Xin lỗi, tôi không có ý này.” “Nếu không có ý đó thì mau cách xa tôi một chút, đừng có đi theo tôi.” Nhưng vệ sĩ sao dám không đi được, vội kêu một vệ sĩ khác đi theo cô. Thanh Tâm tức giận: “Mấy người không đi theo tôi thì không được sao?” Vệ sĩ hơi cúi đầu: “Xin lỗi, giám đốc đã nói chúng tôi cần phải bảo vệ cô.” Thanh Tâm tức giận đến đỏ mặt: “Đây mà chính là bảo vệ? Các người giống giám sát tôi thì đúng hơn! Anh ta bảo thì các anh làm theo hay sao? Đi nói với anh ta tôi không cần các người bảo vệ” Nói xong cô xoay người đi nhanh hơn. Hai vệ sĩ nhìn nhau, cảm thấy Thanh Tâm hôm nay thật kỳ lạ. Không phải là hai người cãi nhau chứ? Bọn họ phải nhanh chóng gọi cho Giám đốc thôi nhưng cũng không quên đuổi theo Thanh Tâm. Thanh Tâm đứng ở trong thang máy, hai bên trai phái là hai người mặc áo đen. Cô cau mày, đang suy nghĩ cách làm thế nào để trốn thoát khỏi hai người bám dai như đỉa này. Bỗng nhiên cô nảy ra một ý. Khi thang máy dừng lại ở lầu 6, là lầu của ba cô đang dưỡng bệnh thì cửa thang máy chỉ mới hé cô nhanh chóng lao ra ngoài. Hai người vệ sĩ cũng phản ứng rất nhanh, giây tiếp theo đã vội đuổi theo. Nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, cô đã thét lên chói tai: “Cứu tôi…” Hai vệ sĩ cả kinh, đây là giọng của Thanh Tâm. Chờ bọn họ chạy tới chỗ Thanh Tâm, thì cô đã điên cuồng hét lên: “Xã hội đen, cứu tôi….” Nửa đêm trong bệnh viện lại có tiếng thét chói tai, mọi người giật mình đều bừng tỉnh dậy. Mà những người ở trong bệnh viện này đều có quyền có thế, vừa nghe thấy xã hội đen đã muốn ra xem có chuyện gì. Hai người vệ sĩ hốt hoảng, tuy rằng không biết tại sao Thanh Tâm lại nổi điên, nhưng vẫn phải chạy theo kêu lên: “Chờ đã…” Thanh Tâm nào để ý đến bọn họ, chẳng những không đợi mà còn chạy trốn thật nhanh. Lúc cách thang máy ba trăm mét, ở đó cũng một phòng bệnh được bốn vệ sĩ canh gác, nghĩ là người có tiền cô liền kêu cứu: “Cứu tôi với, bọn họ muốn bắt tôi, xin mấy người…” Đám vệ sĩ chỉ còn cách Thanh Tâm một trăm mét, cô gấp lắm rồi. Ngay đúng thời điểm đó, cửa phòng bệnh mở ra: “Ai lại nửa đêm…” Người ra mở của nhìn thấy Thanh Tâm liền ngây người lại, ngay sau đó nói với bốn người vệ sĩ: “Các người chết rồi à! Không thấy có người bị xã hội đen bắt đi sao, mau ngăn bọn họ lại.” Khi nói chuyện, Thanh Tâm đã bị một các vệ sĩ đó bắt tay lại, bất đắc dĩ nói: “Cô Thanh Tâm à, cô làm gì vậy?” Thanh Tâm giãy tay ra: “Buông tôi ra, mấy người muốn làm gì?” Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, với phản ứng kịch liệt như thế bọn họ cũng không biết nên làm gì, nếu mạnh tay quá sợ sẽ làm cô bị thương, mà cô lại giãy mạnh như thế, bọn họ hơi lỏng tay ra. Thừa dịp đó, Thanh Tâm chạy vọt vào phòng bệnh. Mà người ở trong phòng bệnh này chính là Hàm Mỹ, Thanh Tâm đã gặp qua một lần. Bốn người vệ sĩ nghe Hàm Mỹ nói xong, lúc cửa phòng bệnh đóng lại, bốn với sáu chọi nhau căng thẳng ở ngoài cửa. Thanh Tâm nhẹ nhàng thở ra, hơi thở dồn dập nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, có thời gian tôi mời cô ăn cơm.” Sau đó tìm cách chạy tới cầu thang. Vệ sĩ thấy cô chạy ra liền lập tức đuổi theo, nhưng vệ sĩ của Hàm Mỹ chặn lại. Hàm Mỹ thấy Thanh Tâm chạy, cô cũng chạy theo bắt lấy tay Thanh Tâm đi vào thang máy. Thanh Tâm cũng không có thời gian để ý, liền để Hàm Mỹ kéo tay vào trong. Lúc ở trong thang máy, Hàm Mỹ nói: “Muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” “Cô?” Thanh Tâm thấy kỳ lạ, hình như hai người bọn họ cũng không thân gì mấy, như thế này có hơi nhiệt tình quá không? Hàm Mỹ liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Đều là con gái với nhau, tôi sợ nửa đêm thế này cô đi ra ngoài một mình có chuyện gì ngoài ý muốn thôi.” Khi nói chuyện xong, cửa thang máy đã mở ra, Hàm Mỹ kéo Thanh Tâm vào bãi đỗ xe. Hai người ngồi lên trên chiếc xe, liền nghe được có người gọi Thanh Tâm ở đằng sau, là vệ sĩ của Đàm Tùng đuổi theo. Hàm Mỹ nhìn cô một cái rồi nói : “Ngồi cho vững.” Ngay sau đó lập tức nhấn ga một cái chạy vọt đi bỏ mặc hai vệ sĩ lại. Nhìn hình ảnh bọn họ cách càng ngày càng xa, Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn.” Hàm Mỹ nhìn vào kính chiếu hậu, mắt rộ lên ý cười: “Không cần phải cảm ơn, đúng rồi, cô muốn đi đâu?” Thanh Tâm siết chặt di động, yên lặng một chút rồi nói: “Chung cư phía đông….” “Chung cư phía đông?” Hàm Mỹ ngạc nhiên: “Hơn nửa đêm cô đi đến đó làm gì? Là muốn đi tìm người?” Thanh Tâm chột dạ, cảm thấy bản thân cũng hơi quá xúc động, ngay cả đồ bệnh nhân cũng còn chưa thay ra. Nhưng khi nhìn qua Hàm Mỹ cũng giống như, vẫn còn mặc đồ của bệnh viện. “Có phải cô thấy bất tiện lắm đúng không? Hay là tôi tự mình bắt taxi, cô mau trở lại bệnh viện đi.” “Tôi?” Hàm Mỹ cười một tiếng: “Tôi có gì mà bất tiện, chẳng qua chỉ là bị một tên tâm thần đụng phải, trầy da có một chút đã bắt tôi đến bệnh viện kiểm tra xem có bị mất não hay không? Tôi thấy hắn ta mới là mất não thì đúng hơn.” Ngữ điệu cô nói chuyện rất là nhẹ nhàng, nghe không giống như là bị bệnh. Thanh Tâm gật đầu, Hàm Mỹ nhìn qua nói: “Cô còn chưa nói đến chung cư phía đông làm gì? Tìm Đàm Tùng à? Không phải anh ta ở bệnh viện với cô sao? Đi đến đó làm gì?” Thanh Tâm kinh ngạc, đang muốn hỏi sao cô lại biết Đàm Tùng, thì Hàm Mỹ đã lại hỏi tiếp: “Cô là đang đi bắt gian?” “…” Sắc mặt Thanh Tâm hơi mất tự nhiên, trong nháy mắt Hàm Mỹ hiểu rõ mọi chuyện, cô oán giận nói: “Mẹ nó, còn tưởng là tốt lành lắm, thì ra cũng chỉ là đồ tồi.” “?” Thanh Tâm càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Cô quen Đàm Tùng?” Hàm Mỹ nghiêm túc nhìn về phía trước, yên lặng một chút rồi nói: “Tin tức ngày hôm đó tôi cũng biết mà, còn nữa lúc Mạnh An đuổi theo cũng có tôi. Sau này tôi cũng muốn vào bệnh viện thăm cô nhưng Đàm Tùng cho người canh kỹ quá, tôi không vào được, Mạnh An cũng không có cơ hội. Nhưng không nghĩ tới dưới tình huống này chúng ta lại gặp nhau.” Thanh Tâm cũng không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh này, cô lại càng không nghĩ tới ngày hôm đó Mạnh An đuổi theo cô lại có mặt Hàm Mỹ. Thanh Tâm gật đầu: “Vậy tôi nên cảm ơn cô rồi.” Hàm Mỹ nhún vai: “Không cần khách sao như thế, coi như chúng ta cũng có duyên phận, không phải sao?” Trong đáy mắt Thanh Tâm xẹt qua vài phần phức tạp, cô cười cười hơi hoài niệm: “Ừ, đúng là có duyên. Hình như tính tình của cô rất giống với một người bạn của tôi.” Hàm Mỹ nghe tới đó hơi hơi giật chân mày, nhưng Thanh Tâm không phát hiện ra. Cô chỉ ho vài tiếng, nói: “Thế à? Người đại diện cho tôi nói tính tình của tôi không thích hợp trong giới giải trí, dễ đắc tội với người khác.” Lúc nói mấy lời này có một chút gì đó tự giễu, còn Thanh Tâm thì lại nghĩ tới mấy người ba nuôi của Hàm Mỹ nhưng bây giờ nhìn thấy đúng là có hơi giống con gái của bọn họ, không giống như là người ta đồn đại. Quả nhiên giới giải trí thật giả lẫn lộn, đều không thể tin được. Nghĩ tới đây, Thanh Tâm lại nói: “Tôi thấy cô rất tốt, không giống với lời đồn, rất thích hợp để làm bạn thân.” “Nếu như vậy thì chúng ta làm bạn với nhau đi.” Không thể không nói, Hàm Mỹ làm ra vẻ như rất quen thân, lúc nói ra rất tùy tiện, không ra vẻ cũng không ngượng ngùng. Thanh Tâm thoải mái cười: “Đương nhiên là được.” Được đáp lại, Hàm Mỹ càng ra sức tùy tiện hơn, cô thở dài: “Thật ra tôi thấy cô rất xinh đẹp, không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc, nếu không bây giờ cô thay dổi ý định đi, đừng dây vào đám đàn ông xấu xa đó nữa. Bọn họ có tự do của bọn họ, chúng ta có tự do của chúng ta, thật là tốt.” “Cô xem mình còn rất trẻ và xinh đẹp, cứ như vậy bị một cái cây bao lấy, không thấy tiếc hay sao? Lúc cô vào giới giải trí, có rất nhiều đàn ông đẹp trai, nếu thích anh nào có thể đổi mỗi ngày một anh, không phải sướng hơn nhiều hay sao?” Khóe môi Thanh Tâm giật giật, bỗng nhiên cô có hơi hoài nghi tính tình của Hàm Mỹ. Đây chính là người trong lời đồn đại hay sao? Hai người trò chuyện một hồi cho đến khi tới chưng cư thì Thanh Tâm mới cảm thấy mình quá xúc động rồi. Chung cư này dành cho người có tiền ở, không phải ai muốn vào cũng được. Thanh Tâm nghĩ có lẽ mình đã uổng công một chuyến rồi, nhưng Hàm Mỹ lập tức lây thẻ ra…. “Cô…” “Cho nên mới nói là duyên phận, đúng lúc nhà tôi ở đây.” Hàm Mỹ cười cười, quanh minh chính đại đi vào. Thanh Tâm không còn lời nào để nói, chiếc xe dừng lại ở khu thứ 8: “Là ở đây sao?” Cho đến lúc này, Thanh Tâm mới cứng đờ gật đầu, nói cảm ơn Hàm Mỹ rồi tháo dây an toàn ra. Cô tìm căn phòng trên lầu sáu, thấy đã tắt đèn hết rồi. Bỗng nhiên cô thấy mình lạnh hơn, cả người run bần bật. Cô không cách nào khống chế suy nghĩ của mình, tưởng tượng Đàm Tùng đang làm gì bên trong? Anh với cô gái đó ở trong phòng tắt đèn để làm gì? Anh cũng sẽ ôm người phụ nữ khác như đã từng ôm cô, sẽ hôn cô gái khác và gọi tên cô gái khác ngủ hay sao? Ý nghĩ đó làm cô đau đớn toàn thân, lúc đưa tay sờ lên mặt đã thấy nước mắt tự động chảy ra. Cô rất muốn xông vào nhưng lại thấy sợ hãi, lúc này cô mới thấy bản thân mình thật yếu đuối.