Yêu em tận sâu

Cây bằng
Cập nhật:

Chương 58 : GIải cứu

Thanh Tâm nhìn Thanh Ly đi rồi đóng cửa phòng lại. Cô cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không chút suy nghĩ mà móc họng ói ra hết. Một trận phun trào làm cô mất hết sức lực ngã người xuống sàn nhà. “Thanh Tâm?” Lúc Mạnh An đi vào không thấy người đâu, ngây ra một lúc mới nghe thấy tiếng truyền ra từ trong nhà vệ sinh. Anh đi vào mới thấy sắc mặt cô trắng bệch đang ngồi dưới nền nhà. Cô gắng gượng chống tay đứng dậy “Thanh Tâm, em sao vậy? Bệnh à?” Mạnh An hốt hoảng chạy lại tới chỗ cô, thấy anh muốn ôm cô, cô càng phản kháng: “Đừng lại đây, anh đừng đụng vào em.” Động tác của Mạnh An cứng đờ, sự từ chối cùng mới miễn cưỡng của cô làm anh đau lòng. Anh lạnh lùng nắm lấy cằm cô bóp chặt nói: “Kết hôn với anh làm em khó chịu đến vậy sao?” Thanh Tâm bị anh siết đến đau, tuy rằng cô không muốn khóc nhưng trong mắt vẫn có hơi nước, cô không nói gì, chỉ giơ tay gạt phăng ra. Mạnh An nhìn cô, buông tay ra, cười lạnh: “Còn có sức giãy giụa, xem ra em vẫn ổn.” Nói xong anh cúi người xuống, không màng cô có đồng ý không mà ôm cô đi ra ngoài hô lên: “Kêu người trang điểm tới đây.” Nói xong anh nhìn lấy Thanh Tâm, ánh mắt sâu thẳm: “Đừng chống cự nữa, Thanh Tâm cho dù em có khó chịu cách mấy thì hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, em cũng đừng nghĩ tới Đàm Tùng làm gì, anh có thể chắc chắn nói với em, anh ta không tới được.” Giọng cô run run: “Anh có ý gì?” “Vừa rồi anh nhận được điện thoại, trên đường đến buổi lễ đính hôn đã xảy ra tai nạn, bây giờ đang được cấp cứu.” Nói xong nhìn bộ dáng sửng sốt của cô, anh đặt người lên trên ghế sô pha, ánh mắt cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến những chuyện dư thừa. Em nên biết nếu hôn lễ của chúng ta có chuyện ngoài ý muốn, thì tên Đàm Tùng kia chỉ sợ sẽ không thể ra khỏi được phòng cấp cứu.” “Anh uy hiếp tôi?” “Có uy hiếp hay không, em có thể thử. Chắc là em cũng đã nghe Mạnh Du nói qua, ba của Đàm Tùng vì công ty mà có thể từ bỏ ba đứa con trai và người vợ của mình. Đúng lúc có thể xem thử Đàm Tùng trong mắt ông ta có bao nhiêu quan trọng.” Nói xong anh chỉ cười một tiếng rồi đi ra ngoài. Rất nhanh người trang điểm đi vào chỉnh sửa lại cho Thanh Tâm. Chờ xong hết thay buổi lễ cũng tới giờ bắt đầu. Mạnh An vào phòng một lần nữa, anh đã thay đổi bộ quần áo khác. Một bộ đồ tây màu đen tuyền, lúc này sắc mặt của anh cũng lạnh đi rất nhiều. Mạnh An nhìn phản ứng của cô trong mắt, tự nhiên biết cô đang nghĩ đến ai, anh nhẫn nhịn bản thân để không tức giận, giơ tay kéo cô đi ra ngoài. Không phải không cảm giác được thân thể cô cứng đờ nhưng anh cảm thấy rất kỳ quái cô không hề giãy giụa cũng không chống cự. Không liền kề sát tai cô nói nhỏ: “Đừng có nghĩ đến trước mặt mọi người nói là không muốn kết hôn, hôn lễ của chúng ta không có bước này.” Anh không nhiều lời nữa, mang cô ra sân khấu. Khách sạn lúc này đã rất náo nhiệt, không những có những vị khách tai to mặt lớn mà còn có cả cánh truyền thông. Hôn lễ của bọn họ không tổ chức giống như bình thường, không có bất kỳ nghi thức nào cả, hai người bọn họ chỉ đi chúc rượu mà thôi. Mạnh An lấy cớ là sức khỏe cô dâu không được tốt, làm càng nhanh càng tốt. Khách khứa cũng không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mà hòa nhập tiệc. Trong lúc Thanh Tâm miễn cưỡng bản thân mình thì đột nhiên ở bên ngoài có tiếng hét lên “Đàm Tùng đến rồi.” Nghe được hai chữ đấy, tim Thanh Tâm đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, cô không dám quay đầu, sợ đó chỉ là ảo giác. Mạnh An như không thể tin được quay đầu lại nhìn người đứng trước cửa, nhưng anh không thể thể hiện ra kinh ngạc được, chỉ cười lạnh: “Đàm Tùng, anh từ thủ đô xa xôi đến đây tham dự lễ kết hôn của chúng ta thật là vinh hạnh, nhưng biết làm thế nào đây, chúng ta chẳng chuẩn bị tiếp đón gì cho anh cả.” Mạnh An nói những lời này, ai nấy nghe được trong đó có ý không hoan nghênh. Đàm Tùng nhìn qua Thanh Tâm, nhìn được cô anh yên tâm không ít: “Đừng khách sáo thế làm gì, tôi tới đây chỉ là muốn tìm một cô gái không nghe lời mà thôi.” Đàm Tùng nói rõ như thế, ai cũng hiểu ý, không nghĩ đến lại tới đây cướp cô dâu. Giọng nói Mạnh An càng lạnh lẽo hơn: “Chỉ sợ là anh đến nhầm chỗ rồi, hôm nay là buổi lễ kết hôn của tôi với Thanh Tâm, không có người phụ nữ nào mà anh muốn tìm cả.” “Thế sao?” Thanh Tâm nghe được tiếng anh cười khẽ: “Đáng tiếc, tôi đã tìm ra được cô ấy rồi, Thanh Tâm, em nói thử xem.” Thanh Tâm nghe được anh gọi tên cô, đôi môi run rẩy, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà quay đầu lại. Xuất hiện trước mặt cô chính là người đàn ông đã mười ngày không gặp, anh gầy đi nhiều. Mạnh An thấy bọn họ như đôi uyên ương trùng phùng, anh ghen ghét, lúc này anh có một ý định không muốn buông tay: “Ý của anh chính là vợ của tôi?” Thanh Tâm nhíu mày, cô nhìn Đàm Tùng lắc đầu, sợ anh sẽ hiểu lầm. “Vợ?” Đàm Tùng châm biếm. “Hẳn mọi người ở đây đều biết, tôi với Thanh Tâm đã kết hôn với nhau vào bốn năm trước.” Mạnh An cũng châm chọc theo: “Vậy hẳn là mọi người ở đây ai cũng biết anh và Thanh Tâm đã ly hôn vào ba năm trước.” Đàm Tùng từ từ lại gần hơn, Thanh Tâm nhìn lại bản thân mình đang mặc váy cưới cửa người khác, cô lo sợ anh tức giận rồi. Cảm giác được cơn thịnh nộ của anh, cô hít sâu nhắm mắt lại rồi mở mắt, đột nhiên trước mắt là hai quyển sổ màu đỏ. Cô chớp mắt nhìn nó thì Đàm Tùng đã lên tiếng: “Thanh Tâm, chúng ta thật sự đã ly hôn rồi sao? Em nói với người khác như vậy sao?” Thanh Tâm mờ mịt hỏi: “Đây là cái gì…” “Em nói thử xem?” “…” Thanh Tâm còn chưa phản ứng lại thì Mạnh An đã cướp hai quyển sổ đi. Anh không cản cứ để mặc Mạnh An mở nó ra. Khi Mạnh An nhìn thấy hai ảnh chụp bên trong, sắc mặt anh khó coi đến cực kỳ. Đây chính là giấy hôn thú của bọn họ vào bốn năm trước…. Đối với loại phản ứng này của Mạnh An, Đàm Tùng thấy rất vừa lòng, anh mở miệng châm biếm: “Anh có biết trùng hôn là phạm pháp không Mạnh An? Chắc chắn là vẫn muốn kết hôn với cô ấy?” “Đàm Tùng, anh cho rằng mấy cái thứ giả mạo này có thể qua mắt được tôi?” “Có phải giả hay không thì anh có thể đi điều tra, nhưng bây giờ thì tôi muốn dẫn vợ của tôi đi.” Nói xong anh bắt lấy tay Thanh Tâm, nhưng một tay kia còn lại của cô cũng bị một sức mạnh nắm chặt, giống như muốn nghiền nát đi vậy. Còn mọi người trong buổi tiệc thấy hứng thú không thôi, không ngờ tình tiết máu chó này cũng có thể xảy ra. Thanh Ly ở dưới nhìn bọn họ một cách ghen tỵ, được hai người đàn ông ưu tú tranh đoạt. Còn tâm trạng ba của Thanh Tâm cũng phức tạp không kém, ông không thể tin được Đàm Tùng trở lại, nhưng càng kinh ngạc hơn là giấy đăng ký kết hôn, chẳng lẽ trước đó hai đứa thật sự không hề ly hôn. Ba mẹ của Mạnh An ở dưới mất mặt vô cùng, giống như bị người ta tát mấy cái vậy. Đội ngũ truyền thông bắt đầu vây quanh, đám cưới bị rối loạn không ra dạng, đành phải hoãn lại. Lúc đó Thanh Tâm bị Đàm Tùng dẫn đi vào thang máy. Thanh Tâm sợ anh tức giận nên không dám nói lời nào, trước sau gì chỉ dám nhìn trộm anh. Thấy khuôn mặt anh càng lúc càng căng, cô chỉ có thể nhìn các con số nhảy lên tầng. Thang máy dừng lại trước tầng cao nhất, Đàm Tùng đã buông lỏng tay Thanh Tâm ra, để mình đi ra ngoài trước. Thanh Tâm nhút nhát đi theo phía sau anh, lầu này hầu như đều là phòng trống cho đến khi một cánh cửa mở ra, Thanh Tâm mới nhịn không được nói: “Đàm…” Mới vừa mở miệng đã bị anh kéo đi vào, ngay sau đó anh đè cô lên trên cửa, thân hình to lớn của anh phủ xuống người cô, ánh mắt cực kỳ tức giận. Ngay lúc cô không để ý, anh lấy tay cô đặt lên ngực trái mình, giọng chua sót: “Em có biết khi nhìn thấy đoạn video cầu hôn đó, nhìn thấy em đồng ý đeo nhẫn của hắn ta, chỗ này của anh đau cỡ nào không?” Thanh Tâm cúi đầu xuống như đang hối lỗi, trong mắt đã có màng nước. Đàm Tùng thấy cô như thế liền mềm lòng, ánh mắt chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ cô có chiếc nhẫn của anh, anh mới bớt tức giận. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, tức giận lại nổi lên: “Hắn ta đưa nhẫn thì em phải đeo lên hay sao? Còn nữa váy cưới này, em dám mặc váy cưới của người đàn ông khác? Thanh Tâm, có phải là anh quá dung túng cho em, cho nên mới không biết sợ anh?” Thanh Tâm vội lắc đầu: “Không có, em không có đeo nhẫn của Mạnh An, thật sự là không có, anh hãy tin em.” Nhìn thấy cô sốt ruột giải thích, anh nghĩ lại mình có phần quá kích động: “Khóc cái gì, đã làm sai còn dám khóc.” Thanh Tâm càng rơi nước mắt nhiều hơn: “Anh…Anh hung dữ như thế làm gì?” Đàm Tùng chịu thua, anh bất đắc dĩ mềm lòng xuống, ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa. Quả nhiên là bị anh chiều cho hư rồi, mắng em một chút cũng không được.” Cô dựa vào ngực anh, mọi khó chịu trong lòng cũng biến đi mất. Đột nhiên trong cơ thể nóng rực, cái cảm giác khát vọng này giống như lần trước vậy. Cô hiểu đó là gì? Cô không biết Thanh Ly đã bỏ cái gì vào trong ly nước cho nên mới móc họng ói nó ra, không nghĩ tới nó vẫn phát tác. Bây giờ được Đàm Tùng ôm, cô càng thấy nó biểu hiện rõ ràng hơn. Đàm Tùng ôm cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô cứ cựa quậy không ngừng. Đang định hỏi cô khó chịu như thế nào thì cô đã nhỏ giọng gọi tên anh: “Đàm Tùng…” “Ừ.” Tiếng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô. Từ trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ: “Đàm Tùng, em muốn.” Anh sửng sốt nhìn cô, đưa tay sờ vào hai má nóng bừng của cô: “Em sao vậy?” Anh nhìn ra được cô có chỗ không bình thường, anh lo lắng có phải cô lên cơn nghiện không. Thanh Tâm xấu hổ rúc đầu vào ngực anh, đỏ mặt nói: “Em muốn rồi, anh cho em đi, nhanh lên…”