Chương 9 : Ai mới là người thắng
Thanh Tâm chán nản, sao anh ta lại làm thế với cô? Cứ một chút lại giở trò tiếp xúc thân thể.
Đàm Tùng nhìn thấy cô không tình nguyện, anh hung dữ nói: “Em cứ thái độ thế với anh hay sao? Một chút cũng không vui vẻ, cứ hầm hầm trước mặt anh.”
Cả ngày nay cô cứ trưng bộ mặt như đưa đám. Đột nhiên Đàm Tùng nhớ lại ba năm trước, cô không phải như thế này.
Ba năm trước, cô ở trước mặt anh rất dịu dàng, ngoan ngoãn luôn vâng lời anh nào có giống như bây giờ, bắt anh phải nhìn sắc mặt của cô.
Nghĩ như vậy, anh lại nói thêm một câu: “Em còn chống đối, anh sẽ bắt em ăn tối chung với anh.”
Thanh Tâm đỏ bừng mắt, cô trừng trừng nhìn anh: “Đàm Tùng, anh chỉ biết uy hiếp phụ nữ thôi đúng không?”
Mỗi lần thấy cô là lại dùng chiêu này, cô hận.
“Chiêu này có tác dụng, sao lại không dùng, quá uổng phí rồi.”
Đàm Tùng nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô, thật giống như là quả táo đỏ, muốn cưng nựng một cái. Nghĩ là làm, anh cúi đầu xuống cắn bên tai cô một cái.
“Anh…”
Tim Thanh Tâm đập loạn, mà sau khi Đàm Tùng nhả răng ra, anh nhìn thấy dấu răng lại nhịn không được mà liếm liếm dấu răng trên tai cô.
Cảm giác được thân thể Thanh Tâm run lên, anh cười cười sảng khoái: “Em yên tâm, tạm thời anh sẽ không chạm vào em.”
Tư thế mờ ám này làm Thanh Tâm khó chịu, mập mờ thấy này thật là bức bối, đã ly hôn rồi sao anh cứ chơi trò này với cô cơ chứ? So với cuộc tranh đấu về tình cảm, thì cô sẽ chẳng bao giờ đấu lại anh, cô rất nhanh sẽ bại trận dưới tay anh.
Đàm Tùng không biết suy nghĩ của cô, anh nói: “Tối hôm nay Tưởng sẽ không rời khỏi bệnh viện, em trở về đó chỉ gây cản trở chuyện của bọn họ thôi.”
Thanh Tâm nhíu mày, nhịn không được cãi lại: “Anh ta ở lại làm gì? Chắc chắn Tiêu Anh sẽ không để anh ta ở lại đó.”
“Em thật là phiền, chẳng lẽ Tưởng bỏ Tiêu Anh ở lại một mình ở bệnh viện? Em nên biết bọn anh chính là đàn ông, mà đàn ông cần phải có sĩ diện?”
Nhưng những lời này chỉ làm cho Thanh Tâm càng thêm lo lắng: “Không được, anh ta mà ở lại bệnh viện sẽ làm cho Tiêu Anh càng thêm tức giận? Tôi phải trở về….”
Miệng vừa thốt ra hai chữ, một muỗng cơm đã được nhét vào trong miệng. Cơm được đưa vào, cô theo bản năng nuốt xuống, ăn xong một miếng cô oán giận nói: “Anh làm gì vậy?”
Nhìn bờ môi đỏ mộng mểm mại ngọt ngào của cô chuyển động, anh bất giác nuốt nuốt nước miếng, buột miệng nói: “Thanh Tâm, tối nay em ở lại với anh được không?”
Lời đề nghị này của anh đáng lý ra cô phải từ chối ngay từ khắc, nhưng không cô thoáng sững người lại như đang suy nghĩ do dự, tại sao anh lại thể hiện biểu cảm này với cô. Có lẽ anh không biết cô vẫn còn rung động với anh, chỉ cần một chút tác động từ anh thôi cũng đủ để làm cô lung lay.
Thấy được vẻ do dự của cô, anh liền chớp lấy thời cơ nói: “Em không nói có nghĩa là đã đồng ý. Ở bệnh viện lâu như vậy chắc là mệt lắm rồi, em đi tắm đi, nếu không đừng hòng lên giường ngủ.”
Câu trước còn nghe được, câu sau nghe thật mất cảm tình. Một chút cô cũng không muốn ngủ trên giường anh.
Nếu không tắm thì không được lên giường ngủ thì thà cô không tắm còn hơn.
Thấy cô thế này, Đàm Tùng biết cô đang nghĩ gì thản nhiên nói một câu: “Nếu em không muốn tắm vậy thì chúng ta tắm cùng nhau đi. Dù sao anh cũng sợ khi đang tắm thì em lại chạy trốn mất.”
Lời anh vừa nói ra, Thanh Tâm đã đứng bật dậy: “Tôi đi tắm liền.” Rồi chạy một mạch vào phòng tắm.
“Nhớ lấy quần áo thay….”
Đàm Tùng còn chưa nói xong, Thanh Tâm đã đóng cửa một cái rầm lại, sức lực này đúng là trút giận lên cánh cửa.
Trong phòng tắm cô thầm chửi mắng Đàm Tùng biến thái. Chờ một chút nữa tắm xong cô sẽ nghĩ cách chạy trốn trở lại bệnh viện. Cô không nên ở lại trong nhà của Đàm Tùng.
Cô và anh sớm đã ly hôn, cho dù tính cô với Mạnh An chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa thì trên mặt pháp luật cũng là vợ chồng.
Cô không thể dây dưa không rõ với Đàm Tùng mãi được, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy.
Sau khi mặc quần áo vào cẩn thận, cô hít thở sâu một hơi mở cửa ra. Nhưng đằng sau cánh cửa là một khung cảnh khiến cô phải sửng sốt. Đàm Tùng đang dựa vào đầu giường xem di động, mày anh hơi cau lại nhìn như là đang rất nghiêm túc. Cô đưa mắt suy nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì đó rồi không.
Đàm Tùng nghe tiếng động, liếc mắt qua nhìn cô, không nghĩ ngợi gì ném điện thoại qua một bên, tay vẫy vẫy: “Lại đây.”
Giọng nói của anh lạnh lùng còn mang theo vẻ ra lệnh. Thanh Tâm rất hồi hộp, giữa đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữa ngồi chung trên một chiếc giường thật sự rất mờ ám. Cô nhìn anh nửa ngày, chân không hề nhúc nhích.
Đàm Tùng nheo nheo mắt, dứng dậy đi tới chỗ cô.
Hơi thở của cô ngưng lại, tay nắm chặt theo bản năng lui về phía sau hai bước: “Anh làm cái gì?”
Sự sợ hãi của cô làm Đàm Tùng cảm thấy rất hài lòng, anh nói: “Anh sẽ không động đến em thì sợ cái gì, lên sô pha ngồi đi.”
Thanh Tâm cúi đầu, hơi thở bình ổn lại, bước đến sô pha ngồi xuống. Đàm Tùng nhìn cô như con gái của anh mà bất đắc dĩ, tóc cô vẫn còn ướt nhỏ nước trên sàn nhà.
Thanh Tâm thấy anh đi vào nhà tắm, tưởng anh đi tắm rửa nhưng rất nhanh lại trở ra với máy sấy tóc.
Lúc này cô mới biết là anh sấy tóc cho cô. Anh lấy khăn lông nhẹ nhàng lau lau tóc, động tác rất tự nhiên nhưng với cô lại khác, lòng cô rất hỗn loạn.
Anh từng chút một làm khô tóc, ngón tay anh chạm đến da đầu cô làm toàn thân cô như tê dại.
Chờ đến khi tóc khô đi, anh mới nhận thấy tóc cô đã dài đến eo rồi.
Từ phía sau anh ôm eo cô lại, đầu nhẹ nhàng cúi xuống ngửi mùi hương trên tóc cô: “Sao lại để tóc dài đến vậy?”
Giọng nói của anh rất nhỏ, vang lên ở bên tai cô làm cô như đang ở trong giấc mơ vậy và cả một chút đáng sợ.
Hình như Đàm Tùng đã thay đổi rất nhiều, trong quá khứ Đàm Tùng không có dịu dàng như thế này.
Mà câu hỏi của anh cô thật không biết trả lời thế nào, cô nuôi tóc dài chính là vì anh.
Cô đã vô tình mở ví tiền của anh ra và thấy trong đó có một ảnh chụp, khá cũ nhưng được bảo quản khá tốt.
Trong bức ảnh là một cô gái mặc váy màu trắng, tóc dài đến eo đứng nghiêng về một hướng với nụ cười rất ngọt ngào.
Sau lưng ảnh chụp đề tên Lương Đường. Đó là tên của mẹ anh, mà lúc chín tuổi mẹ của anh đã qua đời. Về sau Thanh Tâm bắt chước để tóc dài theo. Không phải là cô muốn thay thế làm mẹ anh, khẩu vị của cô còn chưa nặng đến thế.
Cô chỉ muốn biển mình thành bộ dạng anh thích nhưng về sau khi chia tay, cô cũng quên đi ý định cắt tóc.
Đối với cô mà nói quá khứ giữa cô và anh dù có tốt hay xấu thì cô cũng không bao giờ muốn vứt bỏ. Cô muốn giữ lại những hồi ức về anh.
Mà những lời này đương nhiên cô không thể nói với anh. Đàm Tùng thấy cô không trả lời anh cũng không hỏi gì thêm.
Chỉ là lúc buông cô ra, anh xoa xoa mái tóc dài của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Trễ rồi, em ngủ trước đi, anh còn có chút việc phải xử lý.”
Thanh Tâm ngẩn người hỏi lại: “Anh không tắm?”
Đàm Tùng nhướn mày lên, nhìn sự thay đổi của cô, ngón tay anh không nhịn được cọ cọ vào đôi môi cô, giọng nói khàn khàn mờ ám: “Muốn?”
“?”
Thanh Tâm lập tức phản ứng lại, cô khóc không ra nước mắt. Suốt ngày trong đầu anh ta nghĩ đến cái gì vậy? Cô trừng mắt, đầy tay anh ra nói: “Tôi muốn ngủ, mặc kệ anh có muốn tắm hay không?”
Cô đứng dậy đi đến bên mép giường, mà Đàm Tùng ở phía sau nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.
Như có thể cảm nhận được ngọn lửa của anh, cô vội vàng kéo chăn lên đắp kín người mình, chân còn đá đi hai chiếc dép lộn xộn ra ngoài.
Đàm Tùng bật cười, anh đi đến đầu giường lấy điện thoại, nhìn người nằm trên giường che chăn kín mít, anh hơi cong lưng xuống xoa xoa đầu cô cách một lớp chăn: “Em ngủ ngon.”
Sau đó anh tắt đèn, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi xác định là Đàm Tùng đã ra ngoài, cô mới cẩn thận mở chăn ra. Bất giác cô thở dài một hơi, cô ngửi ngửi tấm chăn, hình như còn vương lại mùi của anh. Thật thơm.
Khi Đàm Tùng đi ra khỏi phòng ngủ, anh liền đi đến thư phòng, mở máy tình bảng ra nhìn đoạn video vừa gửi tới, bất chợt di động trong túi quần vang lên, đó là di động của Thanh Tâm.
Lúc cô đi tắm, di động của cô vang lên vài lần, anh đi tới mở túi xách cô ra tắt đi, thuận tay bỏ vào trong túi quần của mình.
Lấy đi động ra, nhìn tên trên màn hình, lần này anh thực sự rất sảng khoái bắt máy.
Bên kia truyền đến tiếng của Mạnh Anh, nghe ra hơi căng thẳng: “Thanh Tâm….”
Đàm Tùng cười nhếch lên, anh lười nhác dựa vào ghế, mở miệng nói: “Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì anh cứ nói, tôi sẽ chuyển lời đến cô ấy.”
Ngay tức giữa hai người truyền đến sự im lặng một hồi lâu, cuối cùng thì Mạnh An cũng mở miệng, nhưng là giọng nói rất bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô ấy.”
Đàm Tùng lại cười nhếch, anh nói: “Tôi nghĩ có một đoạn video anh rất muốn xem.”
Mạnh An không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại.
Đàm Tùng cười cười: “Xem ra sức chịu đựng và năng lực bình tĩnh của anh khá cao. Đến lúc này rồi mà còn có thể ung dung đến như vậy.”
Mạnh An không nói gì, sau một lúc cũng nói: “Làm đàn ông mà lại đi cưỡng ép phụ nữ làm những chuyện cô ấy không thích, anh cảm thấy rất tự hào sao? Cho dù anh có làm gì tôi cũng không quan tâm, cái tôi quan tâm chính là Thanh Tâm, chỉ cần cô ấy đồng ý kết hôn với tôi, thì buổi lễ kết hôn vẫn sẽ được diễn ra, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi cả. Tôi nghĩ anh nên lo lắng cho chính mình đi thì hơn. Đợi đến khi chúng tôi kết hôn rồi, để xem ai mới là người thắng cuối cùng.”
Mạnh Anh nói một hơi không nhanh không chậm, cuối cùng cười châm chọc một tiếng rồi cúp máy.
“…”
Đàm Tùng đen mặt.
Tên Mạnh Ah đáng chết, hắn ta còn dám khiêu khích anh.
Siết chặt điện thoại trong tay, anh nhìn chằm chằm vào màn hình nửa ngày mới đặt mạnh điện thoại xuống bàn.
Anh một lần nữa xem đoạn video phóng to ra, bây giờ có lẽ người trong thành phố đã biết anh với Thanh Tâm hôn môi ở bên ngoài…Không đúng, là cô bị anh ép cưỡng hôn.