Chương 3

Đang cập nhật
Cập nhật:
3. Tôi nhìn chằm chằm bảng đen trống rỗng trước mắt, thầm nghĩ bản thân giữ khoảng cách với cậu ấy chắc là chưa đủ. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người đó xuất hiện trước mặt mình nữa. Tôi sẽ gh/en tị như như một người con gái đang gh/en. Tôi thật sự không thích điều đó. Tôi muốn hoàn toàn rời bỏ cậy ấy, Mạnh Tinh Quân. Thế là ngày hôm sau tôi liền gói ghém đồ đạc chạy tới thư viện. Có lẽ khi tôi thức dây rời giường gây động tĩnh khá lớn liền đ/á/nh thức Mạnh Tinh Quân, cậu ấy lại gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi mang cho cậu hai cái bánh bao. Tiền cơm của hai chúng tôi đều nạp vào một tấm thẻ, ai dậy trước người đó m/ua cơm. Tiền của cậu ấy và tôi dùng chung với nhau, như vậy chúng tôi đều ở cùng nhau từ sáng đến tối. Tôi ném bánh bao và thẻ cơm cho tên ngốc cùng phòng: "Cậu mang về cho lão Mạnh đi.” Cậu ta không tự mình dậy sớm à? Tôi muốn giành một vị trí trong thư viện. Tôi trốn trong thư viện một ngày, xem sách, xem phim, cậu thấy đấy, một mình tôi cũng rất tự do tự tại. Không ai có thể sống thiếu một người, chỉ là một người bước qua cuộc đời thôi. Chờ tôi xem xong ba bộ phim, đi ra khỏi thư viện, trên điện thoại di động có hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là Mạnh Tinh Quân, từ sáng đến tối. Vừa mới suy nghĩ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Mạnh Tinh Quân lại gọi điện thoại đến. “Cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho cậu sao không nghe mấy? Tôi đi lòng vòng trong thư viện, căn bản không tìm thấy cậu.” “Tôi đang ở phòng chiếu phim, không có tín hiệu - - sao, cậu ăn bánh bao trúng đ/ộc nên đến tìm tôi đòi công đạo sao, sao lại kích động như vậy.” Tôi nói rồi bước ra khỏi cửa. Không nghĩ tới Mạnh Tinh Quân cao cao đứng ở dưới đèn đường, sải bước đi về phía tôi. “Chạy đi, cậu chạy tiếp đi.” Cậy ấy nhìn tôi chằm chằm nói. Giọng nói chui vào tai tôi qua điện thoại. Tôi lặng lẽ cúp máy: "Cậu bớt đi/ên đi.” Mạnh Tinh Quân túm lấy cổ tay tôi: "Cậu đang trốn tôi sao.” “Cậu có biết mình đang nói gì không.” “Vậy sao cậu không đợi tôi? Cậu tự mình đến thư viện cũng không gọi tôi, ăn cơm không gọi tôi, còn trả thẻ cơm cho tôi, cậu làm vậy là có ý gì? Cậu đừng nói với tôi là không có gì, tôi cũng không phải kẻ ngốc.” Trời, hắn thật sự là trai thẳng sao? Tại sao một người tên trai thẳng lại có thể nhạy bén như vậy? Cậu ta nắm lấy tay tôi, quả thực muốn nhìn thấu tôi.