Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Chương 297: Căm thù
Mục Long rất khó dây dưa, khiến trong lòng hắn ta vô cùng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác không thể xả ra được, lúc này nếu không phải Giang Thiên Tứ tự tìm tới cửa, vậy có thể trách ai được nữa?
Giang Thiên Tứ cũng bị một chưởng này làm cho tỉnh mộng, vốn dĩ gã sẽ ra tay với Mục Long trước, kết quả Mục Long không nhúc nhích, nhưng sau lưng gã lại xuất hiện một bàn tay Linh Văn cảnh.
Một chưởng này làm Giang Thiên Tứ bị thương không nhẹ, không nói đến việc mất hết mặt mũi, trong lòng còn vô cùng bực bội.
Trước đó bị Mục Long đánh, lại bị đệ tử chấp pháp dạy dỗ, có lẽ đây là một ngày tối tăm nhất trong đời gã.
"Giang Thiên Tứ, lần này chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ, nếu như ngươi vẫn còn u mê không tỉnh thì sẽ là địch với ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí", Mục Long cảnh cáo xong liền rời đi.
Đúng như hắn nói, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ là người tốt tính, nếu hôm nay Pháp Vương đã tính kế hắn, vậy hắn cũng nên lợi dụng điều này, coi như là thu chút lợi tức.
Sau đó, Mục Long được đệ tử chấp pháp dẫn đến đài truyền tống, thông qua truyền tống trận đi biên cương.
Việc đi cùng này không bằng nói là để giám thị, sau khi nhìn Mục Long bước vào truyền tống trận, biến mất ở đài truyền tống, mấy vị đệ tử chấp pháp này mới tính là thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện mà Pháp Vương giao cho, cuối cùng bọn họ đã làm xong, tiếp theo Mục Long ở biên cương sống hay chết đều không liên quan đến bọn họ.
...
Trong nội môn, động phủ rải rác cực kỳ rộng lớn, chỉ cần có thể trở thành đệ tử nội môn thì sẽ được tông môn mở động phủ cho, coi như đất tu hành.
Trong một động phủ nào đó, Giang Thiên Tứ ngồi xếp bằng dưới đất, hắn hai mắt nhắm nghiền, hai tay kết ấn, cố gắng muốn ổn định lại tâm trạng, nhưng chỉ cần gã vừa nhắm mắt, trong đầu sẽ không tự chủ được hiện ra một bóng người, sau đó sắc mặt gã sẽ trở lên vặn vẹo.
"Mục Long, ta thề, ta nhất định phải giết chết ngươi, ta phải đem đốt cháy tro cốt của ngươi, để cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Giang Thiên Tứ càng nghĩ càng giận, sát ý đối với Mục Long trong lòng đã đạt tới mức cao nhất, cuối cùng, khí tức cả người gã đã hoàn toàn mất khống chế, trong miệng phát ra một tiếng gào thét cuồng loạn giống như dã thú.
"A..."
Gã đang dùng hết sức để xả cơn giận dữ trong lòng ra, linh khí trong cơ thể và lực thần hồn tàn phá trong động phủ, nhưng vẫn không thể hết hận.
Lúc này, có một bóng người lả lướt tiến vào trong động phủ.
Người phụ nữ này mặc một bộ váy dài màu đỏ, mặc dù dung mạo không được coi là xinh đẹp, nhưng vóc người trước lồi sau vểnh, vô cùng quyến rũ bốc lửa, trong lúc bước đi, hai đôi chân dài thẳng như ẩn như hiện dưới làn váy, hơn nữa cô ta còn có một đôi mắt đào hoa toát ra vẻ quyến rũ, chỉ sợ đàn ông bình thường nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một ngọn lửa nóng.
Cô ta tên là Thủy Vận Kiều, cũng là tu vi Ngự Hồn cảnh, đều là đệ tử nội môn giống như Giang Thiên Tứ.
Bình thường động phủ của đệ tử nội môn sẽ có cấm chế bảo vệ, nếu không được chủ nhân cho phép, người ngoài trừ khi có cảnh giới cực cao, nếu không tuyệt đối sẽ không thể tiến vào.
Mà Thủy Vận Kiều lại dễ dàng đi vào như vậy, chỉ có thể nói rõ một một điều, cô ta và Giang Thiên Tứ có quan hệ không bình thường.
Thủy Vận Kiều cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng vừa mới vào động phủ đã thấy một màn này thì vô cùng bất ngờ, dẫu sao hình tượng của Giang Thiên Tứ trong lòng cô ta bình thường vẫn luôn là trưởng thành chững chạc.
"Thiên Tứ sư huynh, ngươi sao thế?", Thủy Vận Kiều nhẹ nhàng bước tới sau lưng Giang Thiên Tứ, một bàn tay như không có xương khoác lên trên vai Giang Thiên Tứ, vuốt ve về phía mặt gã, muốn ổn định lại lửa giận của gã.
Mà giờ phút này, sự giận dữ và căm thù trong lòng đã khiến Giang Thiên Tứ sớm mất lý trí, gã chỉ muốn phát tiết.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thủy Vận Kiều, Giang Thiên Tứ bộc phát thú tính, trực tiếp đè Thủy Vận Kiều ở dưới người, bắt đầu điên cuồng xé quần áo của cô ta.
"Thiên Tứ sư huynh, ngươi không nên như vậy!"
"Ngươi làm đau ta!", Thủy Vận Kiều vùng vẫy, ngược lại không phải là kháng cự, cô ta chỉ lo lắng về trạng thái của Giang Thiên Tứ, dẫu sao hai người đã không phải là lần đầu tiên, nhưng tất cả mọi thứ đều không có ích gì.
"Sột soạt sột soạt".
Trong động phủ không ngừng truyền tới tiếng vải vóc ma sát, mảnh vụn quần áo rơi xuống đầy đất, Giang Thiên Tứ vô cùng thô lỗ đè Thủy Vận Kiều ở dưới người, tùy ý phát tiết thú tính trong lòng...
Xen lẫn trong những tiếng thở dốc kịch liệt, ánh mắt của Giang Thiên Tứ cũng lóe ra vẻ điên cuồng, trong miệng còn hét lớn: "Ta sẽ giết chết ngươi...
Cuối cùng, sau khi điên cuồng phát tiết, gã đứng lên khỏi Thủy Vận Kiều bầm tím khắp người, cuối cùng đã khôi phục một ít lý trí, cắn răng nghiến lợi nói: "Mục Long, nếu ngươi tự tìm chết, thì đừng trách ta vận dụng thế lực của nhà họ Giang ta ở biên cương, ta bảo đảm ta sẽ đích thân giết chết ngươi...
Sau khi đi qua một vùng tối tăm rất lâu, cuối cùng Mục Long đã xuất hiện ở một đầu khác của truyền tống trận.
Hắn lắc đầu một cái, xua tan cảm giác mê man yếu ớt trong cơ thể, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, phải vượt qua không gian xa như vậy khó tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
Điểm kết thúc của truyền tống trận là không thể xác định trước, Mục Long đang ở trong một ngọn núi hoang.
Trên bầu trời thường có từng đàn chim dữ bay qua, phát ra những tiếng kêu kinh khủng, phương xa còn có tiếng gào thét hung dữ của yêu thú, đúng là một vùng đất hoang dã man rợ.