Bé Con Của Tướng Quân
Hoàn thànhVăn án: Đêm tân hôn, Bùi Túc s/ay rư/ợu hoa mắt, suýt chút nữa một mông ngồi ch*t ta. Chờ hắn lấy lại tinh thần, một tay xách ta lên trên đùi của hắn. Nhíu mày, vẻ mặt buồn bực: “Nhỏ như vậy! Rốt cuộc bệ hạ ban phu nhân hay là nữ nhi cho ta vậy?” “Ta không nhỏ, ta đã đến tuổi thành hôn rồi!” Ta giơ nanh múa vuốt mà giãy giụa, nắm tay đ/ánh lên người hắn như đang gãi ngứa cho hắn. Hắn cười nhạo một tiếng, ánh mắt giống như đuốc, đ/á/nh giá ta từ trên xuống dưới. Rồi sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng ôm ta lên giường tân hôn, đắp chăn cho ta: “Nhóc con, đi ngủ sớm một chút mới có thể cao lên.”
Nhân Tâm Dị Cự
Hoàn thànhVăn án: Lục Chiêu b/ại tr/ận bị b/ắt, ta chạy ngàn dặm, c/ứu hắn ta một mạng. Nhưng lúc hắn ta chiến thắng trở về, lại c/ầu x/in cưới thanh mai của hắn ta. Ngày hắn ta thành hôn đó, ta đứng chặn trước xe ngựa của hắn ta hỏi lý do, lại bị hắn ta phất tay áo gạt đi. “Ngươi c/ứu ta đúng thật là biết ơn, nhưng không thể vì ơn nghĩa c/ứu ta mà bắt ta lấy thân báo đáp.” Đêm đó, Lục Chiêu động phòng hoa chúc, mà trong nhà của ta treo một mảnh lụa trắng, l/inh h/ồn lang thang mấy năm chưa tán, nhìn hắn ta hôn nhân mỹ mãn, thăng quan tiến chức. Lại mở mắt ra lần nữa, ta đang chặn trước ngựa của Lục Chiêu, lần này, ta không còn quấn quít si mê nữa.
Cung Lồng Vàng
Hoàn thànhVăn án: Phu quân của ta là Thái tử, hắn giả làm một đồ tể mất trí nhớ, cùng ta làm phu thê nghèo khó trong một ngôi làng nhỏ. Ta nghe thấy hắn và ám vệ nói chuyện: "Vân cô nương đối với điện hạ có ơn c/ứu mạng, lại si tình với ngài. Đợi ngài đắc thế, có nên phong nàng làm một thị thiếp?" Lý Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: "Loại thô tục như vậy, cô không thể đưa nàng về Đông cung." "Ta và nàng vốn chỉ là duyên nước chảy mây trôi, thưởng cho nàng ngàn lượng hoàng kim, đã là ân huệ lớn lắm rồi." Ta đứng sau tấm ván cửa nghe lén, suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn không biết ta là người trọng sinh. Số tiền này, cuối cùng ta cũng chờ được ngày lấy.
Phi tần bất hạnh
Hoàn thànhTa thân là chính nữ của Trầm phủ, lại đem lòng yêu một kẻ tội đồ. Bọn ta đã hẹn ước cùng nhau bỏ trốn, vậy mà ở thời khắc cuối cùng ta lại phá vỡ lời thề, tiến cung làm hoàng phi. Nhiều năm sau, tên tội đồ năm xưa đã trở thành chư hầu nắm giữ binh lực, ở sườn núi Hạnh Hoa nơi Lục quân vẫn không chịu xuất trận, hắn nhìn vị phu quân hoàng đế của ta người đang hốt hoảng chạy trốn về phương nam, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Bảo vệ hoàng đế? Được.” Hắn dùng roj ngựa chỉ vào ta: “Vậy thì xin bệ hạ, trước tiên hãy ban ch*t cho yêu phi.”
Phu Nhân Muốn Ở Góa
Hoàn thànhNgày đầu tiên gả vào phủ tướng quân, phu quân của ta đã t ử t r ậ n nơi sa trường. Ta ôm b à i v ị của chàng khóc còn t h ê t h ả m hơn bất kỳ ai. Người người thương xót cho số phận khổ của ta. Nhưng đến đêm khuya, ta ngồi đếm từng đồng bạc trợ cấp mà triều đình ban cho vì cái c h ế t của chàng ấy, cười đến không ngủ yên được. Sau đó, cuộc sống góa phụ của ta cũng cực kỳ thoải mái. Hôm nay s ờ thử cơ bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở cửa hàng buôn b/án, ngày kia ngồi nghe ca kỹ hát khúc nhạc vui tai. Cho đến một ngày nọ. Hộ vệ bỗng chốc biến hóa thành phu quân ngắn số của ta, người được cho là đã c h ế t trận. Chàng ấy cưỡi trên lưng ngựa cao to, nhìn ta cười âm trầm: “Man Man, số bạc p h ú n g đ i ế u của ta… còn đủ dùng không?”