Chương 14
Buổi tối rốt cuộc không thể cùng Tứ Phương ăn cơm , lúc đầu Tứ Phương muốn làm bánh mật rang cua cho cô. Nhưng năm giờ , Tái Vũ lại gọi điện đến , nói buổi tối muốn cùng cô ăn cơm, có việc muốn nhờ ,cũng do Tái Văn cũng lâu rồi không về nhà . Sự vui vẻ lúc trước của Tái Văn nháy mắt biến mất .
Nơi hẹn là một quán cơm , buổi tối là giờ cao điểm trong quán tiếng người rất ồn ào. Hai người lúc ngồi xuống cũng không nói gì , Tái Vũ biết cô thích ăn cái gì, nên trực tiếp gọi mấy món Tái Văn thích ăn .
Tái Vũ cầm một ly trà lúa mạch đặt ở trước mặt Tái Văn.”Vì sao lâu rồi không về nhà.” Nhìn Tái Văn cúi đầu không nói gì ,anh nói thêm, ” Hơn một tháng này anh đến Bắc Kinh tập huấn , mấy ngày trước mới trở về, anh nghe mẹ nói em cũng lâu rồi không về nhà , em không muốn về nhà sao ?”
Tái Văn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cầm lấy ly trà lúa mạch để trước mặt uống một hơi ”Đó vốn không phải nhà của em.”
“Em” Tái Vũ đặt mạnh ly trà lên bàn , trừng mắt nhìn Tái Văn.
Tái Văn không cam lòng yếu thế nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh.
Tái Vũ thở dài, nghiêng đầu nhìn xuống đất, không nói một câu. Một lát sau, anh hỏi Tái Văn, “Em lần trước nói người ở trong lòng em có phải gọi là Hạ Tứ Phương hay không ?”
Lúc đầu là lừa anh, nhưng hiện giờ là sự thật, hơn nữa lại là sự thật làm cô rất vui , Tái Văn thấy cũng rất hợp tình hợp lý , nhẹ nhàng trả lời, “Đúng vậy “
Tái Vũ ngồi đối diện khuôn mặt lập tức tối sầm lại , anh nhịn xuống tức gi/ận trong lòng hỏi ”Em có biết anh ta là ai không ? Em hiểu anh ta sao? Anh ta chính là loại người chuyên lừa những cô gái nhẹ dạ như em , anh ta chỉ chơi đùa em mà thôi, em còn thật lòng sao?”
Trong lòng Tái Văn tức gi/ận ” Ở trong mắt anh , chỉ có người muốn trêu đùa em thôi sao ?”
“Anh không có ý đó , mà chỉ muốn em biết Hạ Tứ Phương rốt cuộc là ai ” Tái Vũ cứng rắn nói.
“Em không cần biết anh ấy là ai , em chỉ cần biết anh ấy đối xử với em rất tốt , nếu anh ấy muốn em biết nhất định sẽ nói với em .”
Tái Vũ nhìn sự quật cường của cô , trong lòng đ/au đớn , cô thật sự muốn yêu một người khác sao ? Anh lạnh lùng nói, “Lúc trước anh uống hơi nhiều , cũng không nhớ rõ lắm . Nhưng sau khi đi huấn luyện, đến mấy ngày trước mới trở về. Sau đó anh nhớ lại cái tên này, lúc đó cảm thấy đã nghe qua ở đâu , tra xét qua tư liệu, mới phát hiện vì sao anh lại có ấn tượng. Trong danh sách tên của anh ta nằm gần bên cạnh tên Hạ Hữu Quân.”
Tái Văn bình tĩnh nhìn anh , Hạ Hữu Quân là ai? Là người nhà của Tứ Phương ?
“Đúng vậy, Hạ Hữu Quân là cha ruột của Hạ Tứ Phương, em có biết Hạ Hữu Quân là nhân vật như thế nào không ?” Tái Vũ nhìn Tái Văn, cười lạnh nói, “Ông ta ở Vĩnh Châu này là lão đại hắc bang có thế lực nhất .” Những lời vốn cấm kị lớn lại bị Tái Vũ nói ra .
“Em cho mình là ai? Hạ Tứ Phương dựa vào cái gì mà thích em ? Em có biết trong tay Hạ Tứ Phương nắm bao nhiêu thế lực , nắm trong tay tài chính to lớn như thế nào không ? Anh ta dựa vào cái gì sẽ thích con nhóc như em , bên người anh ta có biết bao nhiêu cô gái hơn em , sao có thể thật lòng với em chứ ? Em đừng ngốc ngếch nữa .”
Lời nói của Tái Vũ sắc như d/ao, không chút nể tình đ/âm vào trái tim Tái Văn .
Nhưng dù ở trong hoàn cảnh nào , Tái Văn đều có thể trở nên quật cường, sự quật cường luôn giúp bản thân cô vượt qua mọi hoàn cảnh khó khăn.
“Anh cho rằng anh nói vậy là em sẽ tin sao ? Hạ Tứ Phương là con trai của lão đại hắc bang thì sao ? Sẽ có người tới gi*t em sao? Em cảm thấy câu nói tiếp theo của anh càng sai ,em khẳng định Hạ Tứ Phương thích em . Mặc kệ là người như thế nào ,tất cả đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu, đương nhiên, ngoại trừ lo/ạn luân.”
Một câu cuối cùng của Tái Văn thực sự chọc gi/ận Tái Vũ, anh cắn ch/ặt răng, nhìn chằm chằm vào Tái Văn, h/ận không thể t/át ch*t cô.
“Em sẽ hối h/ận .” Tái Vũ lạnh lùng nói.
“Vậy ý anh em rời xa Hạ Tứ Phương sẽ không hối h/ận sao ? ” Tái Văn cũng không sợ hãi, bình tĩnh hỏi lại.
“Em …sau này …sẽ … hối h/ận ” Tái Vũ gằn từng chữ
Tái Văn cười nhẹ , nén đi chua sót trong lòng , nhưng lại không thể dấu được sự nghẹn ngào , “Thật ra cuộc sống của em nếu không có Hạ Tứ Phương, như vậy, mỗi khi dừng lại cũng sẽ hối h/ận, không phải sao .”
Tái Vũ nhìn nụ cười của cô , trong lòng không kiềm chế được muốn phá hủy đi tất cả , anh cầm lấy ấm nước trên bàn, ném mạnh vào tường ,rồi đột nhiên đứng lên, lao nhanh ra ngoài, chỉ để lại những mãnh thủy tinh vỡ vụn dưới mặt đất .
Mọi người xung quanh đột nhiên im lặng , đều quay đầu lại nhìn cô , phục vụ ở bên cạnh cũng không giám tới hỏi thêm .
Tái Văn ngồi lại một lát , sau đó lấy điện thoại , nhấn phím 1 , “Tứ Phương ? Anh có thể đến đây một chút không ? Em đ/á/nh vỡ ấm trà trong quán cơm… em ở đây đợi anh .”
Tứ Phương rất nhanh đến quán cơm, anh cảm thấy giọng nói của Tái Văn không đúng lắm .
Anh tiến vào quán, liền nhìn thấy Tái Văn ngồi gần bên một đống thủy tinh vỡ, một tay chống má, ngẩn người.
Anh đi qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Tái Văn?”
Tái Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh , khẽ cười “Anh tới rồi ” cô chỉ chỉ ”Em lỡ làm vỡ cái ấm trà , có lẽ sẽ phải bồi thường ”
Tứ Phương kéo cô đừng dậy , “Em vào xe đi , chỗ này để anh xử lý .” Tứ Phương kéo cô ra quán cơm , xe đang đậu ở bên đường, anh giúp Tái Văn ngồi vào xe rồi nói , “Em ngồi ở đây một lát , anh sẽ ra ngay .” Sau đó đóng cửa lại, quay lại quán cơm .
Quả nhiên, không đến 10 phút, Tứ Phương quay lại , anh khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi Tái Văn, “Còn chưa ăn sao ? Đi đến chỗ của anh được không ? Anh se nấu cháo.”
Tái Văn mỉm cười quay đầu nhìn anh “Vâng .”
Tứ Phương đưa tay nắm lấy tay cô , nắm ch/ặt , tay kia thì chuyển động tay lái, chiếc xe nhẹ nhàng di chuyển .
Trở lại nhà anh , Tứ Phương ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giầy, thay dép lê, đem cô ấn vào sô pha, mở tivi, đem điều khiển từ xa để vào tay cô , “Em xem tivi một lát, anh làm cơm , nhanh thôi .”
Tái Văn cười gật đầu, Tứ Phương sờ sờ đầu cô, đi vào phòng bếp làm cơm.
Trên tivi là tiết mục văn nghệ rất vui , Tái Văn lại không thể cười nổi , quay đầu lại liền nhìn thấy hình ảnh Tứ Phương đang bận rộn trong phòng bếp . Cô buông điều khiển ra nhẹ nhàng đi đến phía sau Tứ Phương, từ sau lưng ôm lấy anh .
Tứ Phương nao nao, quay đầu hôn lên đỉnh đầu cô , lại tiếp tục rửa rau. Tứ Phương hết rửa rau, lại thái đồ ăn , lại muốn lấy này nọ, đi tới đi lui , Tái Văn bám sát vào lưng anh , đi theo bước di chuyển của anh , dù thế nào cũng không buông ra.
Nấu thức ăn xong, Tái Văn giúp Tứ Phương bưng thức ăn lên bàn, Tứ Phương để một bát canh trước mặt Tái Văn, “Uống bát canh này trước đi, chiều nay Vương thúc có tới đây, cố ý nấu cho em .”
Tái Văn cầm lấy thìa chọc chọc vào bát canh xươ/ng , lại cảm thấy có khẩu vị , cô nhìn Tứ Phương quấy cháo,cháo còn đang nấu, còn chưa xong , “Tứ Phương, anh có biết anh trai em là cảnh sát không ?” Tái Văn cuối cùng cũng hỏi .
Tứ Phương quay đầu nhìn cô, anh cởi tạp dề, ngồi đối diện cô , tay nắm ch/ặt lấy tay cô .”Anh biết, ngay từ đầu đã biết.”
“Anh có mục đích đặc biệt gì sao? Vì sao ở cùng với em ?” Tái Văn cũng không dám nhìn Tứ Phương.
“Không có, em là con gái của ai , là em gái của ai, anh cũng không quan tâm.” Tứ Phương bình tĩnh nói.
“Vậy anh , anh thực sự thích em sao?”
Tứ Phương đem bàn tay lạnh lẽo của cô đặt ở trên mặt anh, dùng độ ấm trên mặt sưởi ấm cô , Tái Văn có thể cảm giác được khuôn mặt của anh ấm áp cỡ nào, mà tay của cô cũng lạnh lẽo đến cỡ nào .
Tứ Phương nhẹ nhàng hôn vào lòng vào bàn tay cô , nhìn vào mắt cô nói ”Anh thích em .”
Nghe thấy đáp án Tái Văn đột nhiên muốn khóc , giờ phút này, cô cảm thấy như mình được anh tiếp thêm sức mạnh . Trong lòng cô đã có quyết định.
“Tứ Phương, em nghĩ nên nói cho anh chuyện của em .” Tái Văn nhìn Tứ Phương, chẫm rãi bộc bạch với anh ”Em có một tuổi thơ không được tốt lắm, ba tuổi mẹ em đã qu/a đ/ời, cha em ngoại tình lại có một đứa con khác, lúc đó em cũng được cha mang về nuôi . Mẹ kế của em đối với em như người xa lạ , cũng không quan tâm đến em . Em có một anh trai, làm cảnh sát, anh ấy tên là Tái Vũ, trước đây anh ấy đối với em rất tốt , không có anh ấy , tuổi thơ của em sẽ vô cùng thê thảm. Có thời gian em rất yêu quý anh ấy , vì anh ấy chính là người thân duy nhất của em . Kỳ thật hiện tại vẫn như vậy , anh ấy vẫn là người thân duy nhất . Sau này lại không biết vì sao, anh ấy lại đối xử với em rất khác lạ , mỗi lần em cự tuyệt anh ấy , anh ấy không vui, thường xuyên làm ra những chuyện mất lý trí .” Nói tới đây, Tái Văn không nhịn được cúi đầu, nước mắt không thể kh/ống ch/ế được chạy xuống .
Tứ Phương đi tới, ôm cô vào trong lòng, nhẹ tay vỗ lưng cho cô . Tái Văn đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa , có một loại cảm giác thật an tâm, mà tất cả là do Tứ Phương cho cô .
Bình ổn cảm xúc, Tái Văn tiếp tục nói, “Kỳ thật em h/ận anh ấy , trên thế giới này, em chỉ có mình anh ấy là người thân, anh ấy lại hủy diệt tất cả , em thật sự không thể cho anh ấy tình yêu , cũng không có biện pháp giữ lại tình cảm người thân của anh ấy , nên chỉ có thể làm thương tổn lẫn nhau .”
Tứ Phương hôn trán cô , ánh mắt, cái mũi, môi, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô , “Đừng khóc , mọi việc sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi .”
Tái Văn ôm ch/ặt Tứ Phương, đầu vùi sâu vào trong lòng anh , mặc cho nước mắt tuôn rơi , cũng không muốn kìm nén lại nữa .
Tứ Phương nhẹ nhàng vỗ lưng cô , “Biết không Tái Văn, anh cũng không thích tuổi thơ của mình , một chút cũng không muốn nhớ lại , Vương thúc khẳng định đã kể với em , nhưng thật ra không phải là anh bị bắt vào cô nhi viện ,lúc bảy tuổi là anh đã trốn vào .
Thực tế trước đây anh được một người buôn lậu nuôi lớn , người buôn lậu quy định bọn họ không thể lại đem anh b/án đi, nên đã nuôi anh lớn lên. Sau này anh trốn vào cô nhi viện, lúc đó anh rất vui vẻ .
Về sau cha mới tìm được anh rồi đưa anh đến Vĩnh Châu này .” Tứ Phương híp mắt, bình tĩnh nhớ lại chuyện cũ, không kích động, cũng không phẫn h/ận, anh chỉ nói khái quát vài ba câu , những gì đã vùi lấp , anh cũng không muốn đào sâu vào lần nữa .
“Thơ ấu không thể thay đổi , vậy cũng không nên nghĩ tới nữa ,được không ? Mọi việc rồi sẽ tốt thôi .” Tứ Phương khích lê Tái Văn, cũng giống như khích lệ bản thân anh .
“Chỉ khóc hôm nay thôi , được không Tái Văn? Bắt đầu vào ngày mai em phải vui vẻ trở lại , được không?”
Tái Văn không kiềm chế được run lên , nước mắt vẫn không ngừng rơi , nhưng cô vẫn gật đầu .