Chương 11
Mặc dù Hứa Kỳ không biết hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng tôi vẫn rất đại đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn.
Cũng không sao hết, tôi có thể tự mình m/ua bánh sinh nhật, sau đó chia hắn một miếng!
Bánh kem dâu tây tôi cũng đã đặt xong rồi.
Tôi đã nhìn cái bánh này rất lâu rồi, mỗi ngày tan học đều ở trước tủ kính nhìn hai phút, chảy nước miếng với cái bánh ngọt tẩm đầy dâu tây kia.
Sau đó lại bị Hứa Kỳ đi ngang qua kèm theo vẻ mặt gh/ét bỏ lôi tôi đi.
Nhưng mà vào ngày Giáng sinh đó, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như tôi mong muốn.
Trước khi màn biểu diễn của Hứa Kỳ bắt đầu, tôi lén lút chạy ra hậu trường, nhìn thấy Hứa Kỳ và Lư Hạc đứng đối diện nhau.
Hứa Kỳ đưa lưng về phía tôi, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Lư Hạc, cùng với tình yêu tràn đầy trong mắt cậu ta.
Đột nhiên, Lư Hạc giống như là cảm nhận được sự hiện diện của tôi, tầm mắt di chuyển, nhìn chằm chằm về phía tôi.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt cậu ta đã lập tức dời đi, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Một giây sau, Lư Hạc tiến lại gần Hứa Kỳ, khoảng cách giữa hai người không quá vài cm.
Cậu ta vươn tay, rất tự nhiên giúp Hứa Kỳ sửa sang lại cà vạt, động tác muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.
Tôi phút chốc xoay người, ép buộc chính mình không nên tiếp tục nhìn nữa.
Một cỗ cảm giác chua xót từ trái tim tôi cuồn cuộn mà trào ra, tôi khó chịu không thôi, cũng không biết bản thân đã trở lại chỗ ngồi của mình như thế nào.
Cho đến khi tiết mục của Hứa Kỳ bắt đầu, tôi mới phục hồi tinh thần lại.
Là một bản nhạc cụ hợp tấu, Hứa Kỳ là đàn dương cầm, Lư Hạc là đàn vi - ô - lông.
Nhưng tiếng bàn tán bên cạnh không ngừng vang lên: “Trời ạ, Hứa Kỳ đẹp trai quá đi.”
“Hứa Kỳ và Lư Hạc đúng là rất xứng đôi.”
“Nghe nói bọn họ có tỷ lệ tin tức tố phù hợp đến 95% đớ, đây nhất định chính là trời sinh một đôi!”
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, đứng dậy, đi ra khỏi hội trường.
Mùa đông rất lạnh, trái tim tôi còn lạnh hơn.
Cho đến khi nhận được bánh ngọt, tôi mới vui vẻ hơn một chút.
Chỉ có điều vui vẻ không kéo dài được bao lâu, giống như ông trời đang đối đầu với tôi vậy, tôi vấp phải tảng đ/á trên đường, ngã một cái rất mạnh.
Bánh ngọt dâu tây tôi ngóng trông suốt một tháng trời, cứ như vậy mà tan nát.
Cả người tôi rất bối rối, nhìn chiếc bánh ngọt không biết phải làm sao.
Có lẽ Hứa Kỳ nói không sai, tôi thật sự là một tên ng/u ngốc.
Cho nên tôi mất đi bánh ngọt, cũng không có cách nào có được Hứa Kỳ.