Chương 12

betour
Cập nhật:
Khi tôi ngồi dưới đất không biết phải làm sao, có người đỡ tôi dậy: “Trời ạ, Trang Hứa? Cậu không sao chứ?” Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chính là alpha đã viết thư tình cho tôi, Lâm Diệp. “Tôi không sao.” Lâm Diệp đỡ tôi ngồi xuống trên ghế, bật đèn pin điện thoại nhìn trái nhìn phải, sau x/á/c định tôi không có vết thương, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mình đưa cậu về nha.” “Không cần đâu, cảm ơn cậu nha.” Tôi từ chối cậu ta, bình tĩnh đứng dậy, lúc vừa định đi, ở đâu lao ra một anh nhân viên giao hàng lái chiếc xe điện phóng nhanh tới chỗ của tôi, cũng còn may là Lâm Diệp đúng lúc kéo tôi một cái, bằng không tôi nhất định sẽ bị đụng vào. “Trạng thái tinh thần này của cậu rất là không tốt, tôi vẫn là nên đưa cậu về thì hơn, an toàn là trên hết mà.” Tôi cảm thấy cậu ta nói có lý, cho nên mới đồng ý. Giữ vững nguyên tắc an toàn là trên hết, chúng tôi đi rất từ từ, khi trở về đến nhà Hứa Kỳ thì đã rất muộn rồi. Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn nhỏ rất tối, Hứa Kỳ ngồi trên sofa, sắc mặt rất kém. Lúc nhìn thấy tôi trở về, hắn bước tới chỗ tôi. “Cậu đi đâu vậy chứ?” Giọng nói Hứa Kỳ không vui: “Người đưa cậu về ai ai vậy?” Có lẽ hắn ở trên ban công đã nhìn thấy Lâm Diệp. Nhưng mà tôi rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện với hắn, đi ngang qua người hắn, muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ. Lúc đi sát qua người, Hứa Kỳ giữ ch/ặt tay tôi lại: “Không được đi, cậu……” Lời còn chưa dứt, hắn ngẩn người tiến lại gần tôi một chút, ở trên người tôi ngửi ngửi, giọng điệu lạnh lùng tới mức muốn gi*t người: “Trên người cậu có tin tức tố của alpha? Hai người các cậu làm gì nhau rồi?” “Nói chuyện!” Tay hắn siết lấy tay tôi rất mạnh, ép buộc tôi trả lời hắn, cho đến khi có cái gì đó nhỏ xuống mu bàn tay hắn, vô cùng nóng bỏng. Tôi cũng không muốn khóc lóc như vậy đâu, rất x/ấu hổ, không tuyệt chút nào, nhưng tôi chỉ là không thể nhịn được nữa. Hứa Kỳ đột nhiên cũng có chút bối rối, nhìn thấy nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, cả người lại càng hoang mang: “Trang Hứa? Cậu, cậu đừng khóc……” Hắn vội vàng lấy tay giúp tôi lau nước mắt, nhưng tay lại bị tôi hất ra. Tôi đẩy hắn ra, chạy vào phòng mình. Tôi khóc đến mức ngủ quên lúc nào không hay, thức dậy vào ngày hôm sau, nhìn thấy tin nhắn mà tối hôm qua hắn gửi cho tôi. [Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi cậu.] Hôm nay hắn phải đi tham gia tập huấn, tôi ở trong phòng ngủ nghe ngóng nửa ngày, cho đến khi không nghe thấy động tĩnh gì nữa, tôi cho rằng hắn đã đi rồi, liền đẩy cửa đi ra. Ai ngờ Hứa Kỳ còn đang ngồi trên sofa trong phòng khách, giống như một pho tượng, trên màn hình điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi đến, nhưng hắn không bắt máy. Lúc nhìn thấy tôi, Hứa Kỳ lập tức đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt tôi, giọng nói thành khẩn trước đây tôi chưa từng nghe qua: “Tôi phải đi tham gia tập huấn rồi, cậu phải chờ tôi trở về, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hắn nhìn qua rất mệt mỏi, hình như là một đêm không ngủ, tôi không nói lời nào, hắn cũng không chịu đi. Sau một hồi giằng co, tôi gật gật đầu. Hứa Kỳ lúc này mới vui vẻ kéo vali đi, trước khi đi, lại lo lắng lặp lại một câu: “Nhất định phải chờ tôi trở về đó.” Lần này tôi không đáp lời hắn nữa. Tôi mở tủ lạnh ra, muốn tìm chút gì đó ăn, nhìn thấy trong tủ lạnh đặt một cái bánh ngọt, giống hệt cái tôi đặt ngày hôm qua. Chẳng qua trên mặt trên dùng chocolate viết: [Đồ ngốc, sinh nhật vui vẻ.] Tôi nhìn chiếc bánh thật lâu thật lâu, sau đó đưa ra một quyết định. Tôi lấy điện thoại ra, kéo Hứa Kỳ vào danh sách đen, sau đó gọi điện thoại cho cha Hứa Kỳ, nhờ ông ấy giúp tôi chuyển trường, che giấu nơi tôi sắp đến. Từ đó về sau tôi và Hứa Kỳ, không còn liên lạc với nhau nữa.