Chương 5
Thứ hai, lúc đi làm, tôi thấy chỗ ngồi của Khâu Dịch đã trống không.
Tôi hỏi đồng nghiệp, đồng nghiệp nói là không biết Khâu Dịch đã đắc tội với ai, bị đuổi việc rồi, bảo cậu ta cuối tuần đến thu dọn đồ đạc rời đi.
Tôi ngạc nhiên.
Tổng giám đốc đang ở văn phòng, tôi gõ cửa đi vào, muốn thương lượng một chút là tôi có thể rời khỏi hạng mục này hay không.
Người hợp tác dự án này chính Hứa Kỳ, tôi khẳng định không thể tiếp tục tham dự nữa.
Nhưng mà tổng giám đốc vừa nhìn thấy tôi, liền lộ ra nụ cười sáng lạn mà tôi chưa từng thấy: “Tiểu Trang à, cậu đến rồi sao? Đúng lúc tôi muốn đi tìm cậu đây.”
Vị tổng giám đốc cười đến trong lòng tôi sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì giữ vững dũng cảm nói: “Tổng giám đốc, thì là, tôi muốn rời khỏi hạng mục này, ông thấy được không?”
Nụ cười của tổng giám đốc lập tức biến mất, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi thật lớn: “Hả? Làm sao vậy? Tiểu Trang, cậu có tâm sự gì sao?”
Thật ra là ngay từ đầu ông ta cũng không muốn cho tôi tham gia vào hạng mục này, qu/an h/ệ giữa tôi và tổng giám đốc không tính là tốt, ông ta thích những người biết nịnh hót ông ta.
Nhưng bởi vì sư phụ dẫn dắt tôi muốn cho tôi học hỏi thêm nên ông ta mới cho tôi vào, cho nên tôi mới vào tổ dự án này.
Nhưng lúc này ông ta lại cực lực giữ tôi lại: “Tiểu Trang à, cậu cũng không thể như vậy mà đi được, hạng mục này của chúng tôi phải dựa vào cậu. Tôi cho cậu thêm tiền thưởng, cậu thấy được không?”
“Tiểu Trang, chúng tôi không thể không có cậu!”
Tôi từ chối nửa ngày, nhưng không từ chối được, ngược lại là ôm một đống việc vào trong người, mang theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, đưa đến công ty Hứa Kỳ, lấy danh nghĩa muốn giữ muốn qu/an h/ệ tốt với đối tác nên mới mang một ít quà đến tặng.
Người trực tiếp phụ trách hạng mục này của công ty Hứa Kỳ họ Trần, chúng tôi đều gọi anh ta là anh Trần.
Tôi đến dưới lầu công ty Hứa Kỳ, vốn nghĩ là có thể lập tức đi ngay, hẳn là sẽ không gặp được Hứa Kỳ.
Tôi giống như một tên tr/ộm, lén lút làm ổ ở đại sảnh, gửi tin nhắn cho anh Trần.
[Anh Trần, lát nữa em sẽ để đồ ở quầy lễ tân cho anh, anh rảnh nhớ lấy nha.]
Không nghĩ tới là anh Trần trực tiếp gọi điện thoại tới: “Tiểu Trang, cậu đến công ty chúng tôi hả?”
Tôi “Ừ” một tiếng.
“Cái kia, ừm, chuyện là, cậu có muốn lên đây ngồi một chút không?”
“Không cần đâu anh, lát nữa em còn có việc phải làm.”
“A, a.” Tôi cũng không biết vì cái gì, giọng nói của anh Trần nghe giống như có chút gian nan, hình như là đang bịa ra một ít lời nói dối vậy:
“Vậy cậu ở dưới lầu chờ tôi một lát được không? Về chuyện công việc tôi có một số chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
Tôi cũng không tiện từ chối, đành phải ngồi ở đại sảnh chờ anh ta.
Tòa nhà này đều là của công ty Hứa Kỳ, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, ngóc ngách nào cũng đều tỏa ra mùi tiền.
Đang lúc tôi giống như một tên nhà quê chưa từng trải đời, nhìn trái nhìn phải, cánh cửa tự động của đại sảnh mở ra, một người con trai đi vào.
Người nọ mặc áo sơ mi màu trắng tinh xảo, mái tóc mềm mại, xinh đẹp như một cô gái.
Có người quen cậu ta chào hỏi với cậu ta: “Lư Hạc, cậu đến rồi à?”
Lư Hạc cười trả lời đối phương.
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, trốn sau cái chậu cây bên cạnh ghế sofa, cố gắng che chắn chính mình.
Cửa thang máy mở ra, tôi còn tưởng là anh Trần, lại nhìn thấy Hứa Kỳ trực tiếp đi ra ngoài.
Hắn hình như là đang tìm ai đó, ánh mắt ngó ngang ngó dọc trong đại sảnh, đang đi thì bị Lư Hạc chặn lại.
Lư Hạc cười dịu dàng với hắn: “Muốn ra ngoài không?”
Hứa Kỳ không để ý đến cậu ta, lại nhìn quanh bốn phía một chút, tầm mắt quét đến chỗ tôi thì dừng lại một chút.
Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt, lại lùi người về phía sau, cúi đầu niệm thần chú:
Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi.
Hóa ra câu thần chú này vô dụng.
Tiếng bước chân ngày một tới gần, một đôi giày da xuất hiện trước mặt tôi.
“Trang Hứa?”
Tin nhắn trên điện thoại nhảy ra.
Trần ca: [Tôi đột nhiên có chút việc bận, không có thời gian, Hứa tổng của chúng tôi đi xuống tìm cậu rồi đó!]
Tôi: “......”
Chuyện đã đến nước này, tôi đành phải khó khăn ngẩng đầu lên.
Lư Hạc đi theo sao Hứa Kỳ vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy tôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
“Trang, Trang Hứa?”
Cậu ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Là cậu sao? Sao cậu lại ở đây vậy?”
Tôi và Lư Hạc thật ra là không hề quen biết, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, tôi vẫn trả lời cậu ta:
“Tôi chỉ tới đưa một ít đồ thôi, lập tức đi ngay đây.”
Tôi cũng mặc kệ những món quà kia, đứng dậy muốn chạy, tay lại bị Hứa Kỳ nắm ch/ặt.
Hắn nắm rất ch/ặt, ánh mắt chuyên chú nhìn tôi, tầm mắt chuyển qua cổ tôi, sau khi nhìn thấy hai dấu đỏ đã nhạt đi một chút kia, trong mắt mơ hồ hiện ra cảm giác thỏa mãn.
Tay kia của hắn di chuyển lên trên, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ mấy cái nốt hồng hồng trên cổ tôi.
Tôi giống như bị sét đ/á/nh, động tác rất lớn hất mạnh tay hắn ra.
“Cậu cậu cậu cậu cậu cậu!”
Tôi kh/iếp s/ợ ôm cổ, r/un r/ẩy lẩy bẩy, chạy trốn khỏi Tu La tràng.
M/a nhập hắn à.
Nhiều năm không gặp, Hứa Kỳ hắn không chỉ càng ngày càng hung tàn, còn trở nên bi/ến th/ái!
Đồ bi/ến th/ái!