Chương 8

betour
Cập nhật:
Vào học kỳ hai của năm lớp 11, cha Hứa Kỳ tìm đến tôi, nói tỷ lệ hợp nhau giữa tôi và Hứa Kỳ là 85%, để cho tôi vào ở nhà Hứa Kỳ, để bất cứ lúc nào cũng có thể giúp trị liệu triệu chứng rối lo/ạn tố tin tức của Hứa Kỳ. Điều kiện chính là, ông ấy sẽ gánh vác tiền th/uốc men của bà ngoại tôi. Cha mẹ tôi thì ly dị nhau, mẹ tôi một mình chăm sóc tôi, tiền th/uốc men của bà ngoại là một gánh nặng rất lớn. Tôi không muốn mẹ phải vất vả như vậy, nên tôi đã đồng ý. Trước khi đi, cha Hứa Kỳ cố ý dặn dò tôi một tiếng, nói rằng tính tình Hứa Kỳ không tốt lắm, bảo tôi cố gắng hết sức đừng chọc vào hắn. Tôi chuẩn bị tâm lý cho chính mình thật tốt, nhưng lại phát hiện, Hứa Kỳ còn gh/ét tôi hơn so với những gì tôi nghĩ. Lúc ấy qu/an h/ệ giữa hắn và cha hắn rất không tốt, hắn cho rằng tôi là do cha hắn phái tới, mục đích chính là giám sát nhất cử nhất động của hắn, bởi vậy đối với sự xuất hiện của tôi cực kỳ kháng cự. Vì vậy, hắn cũng từ chối pheromone của tôi, chỉ thích uống th/uốc có tác dụng phụ kia. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn phát bệ/nh, hắn lạnh lùng hung hăng với tôi: “Cậu không được phóng tin tức tố.” Nói xong, hắn cầm lấy bình th/uốc, đổ ra mấy viên th/uốc con nhộng, muốn bỏ vào trong miệng. Khi đó tôi không biết lấy dũng khí ở đâu ra, tôi lao người đến, đoạt lấy mấy viên th/uốc con nhộng kia, lại cất bình th/uốc vào trong túi của mình, chạy chầm chậm một mạch, chạy tới phòng bếp. “Cậu làm cái gì vậy!” Hứa Kỳ bị tôi làm cho bất ngờ choáng váng vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, bước nhanh về phía tôi, vẻ mặt rất là muốn đ/á/nh tôi. Tôi cũng rất lo lắng, chui vào dưới gầm bàn ăn. Vẻ mặt Hứa Kỳ trong nháy mắt ngơ ngác: “... Cậu ra đây.” “Tôi không…sau khi tôi đi ra rồi, cậu nhất định sẽ đ/á/nh tôi.” Tôi ôm lọ th/uốc trong người: “Cậu không thể uống th/uốc này nữa, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.” Hắn đen mặt hít sâu một hơi: “Cậu đi ra đi, tôi sẽ không đ/á/nh cậu.” Tôi cũng không phải kẻ ngốc, tôi mới không tin đâu! Ngửi được mùi hoa diên vĩ, Hứa Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Thu lại đi!” Tôi ở dưới bàn ăn, vừa r/un r/ẩy lẩy bẩy, vừa không ngừng giải phóng tin tức tố. Thẳng cho đến khi tôi nhìn thấy mảng lớn đỏ đỏ trên tay Hứa Kỳ biến mất, tôi mới ngừng phóng thích. Nhưng Hứa Kỳ vẫn chưa đi, vẫn đứng ở bên cạnh bàn ăn, cũng không nói lời nào với tôi. Địch không động, tôi cũng không dám động. Chờ được một lúc lâu, trong lòng tôi cùng thêm sợ hãi, muốn ngẩng đầu nhìn xem là tình huống gì đang xảy ra. Nhưng mà bởi vì ngồi xổm quá lâu, hai chân tê cứng, cơ thể không vững được, đầu thẳng tắp đụng vào cạnh bàn. Tôi đ/au đến mức nước mắt muốn trào ra, ủy khuất ôm đầu từ dưới gầm bàn chui ra. Khuôn mặt Hứa Kỳ vẫn còn đang tái nhợt, khi nhìn thấy biểu tình nước mắt lưng tròng của tôi, đột nhiên “xì xì” một tiếng, bật cười ngặt nghẽo. Hắn lớn lên rất đẹp trai, chàng thiếu niên 17 tuổi anh tuấn cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng cực ít khi cười, cười rộ lên lại đẹp đến mức làm cho người ta tim đ/ập chân run, làm cho tôi nhất thời không dời được mắt, trái tim cũng đ/ập rất nhanh. Khi đó tôi không biết, thì ra đó chính là thích.