Chương 2
2.
Nói Văn Thứ là một ông già khó tính, tuyệt đối không phải tôi đang phóng đại.
Văn Thứ là người rắc rối nhất mà tôi từng gặp.
Ngày đầu chuyển vào căn hộ, cậu ấy đã soạn sẵn “Hợp đồng bạn cùng phòng” dài mười trang, được viết bằng font size 4 trong Microsoft Yahei và gửi qua email cho tôi dưới dạng file Word.
Nội dung bao gồm: không được tắm vòi sen sau 8 giờ tối, không được gây tiếng động quá 30 decibel sau 10 giờ, rác trong thùng không được để quá một ngày, không được ăn đồ ăn có mùi trong bất cứ không gian nào của nhà...
Lúc đó tôi rất muốn ch/ửi: sao tôi phải tuân theo những cái quy định vớ vẩn của cậu ấy?
Nhưng Văn Thứ lại lôi hợp đồng ra, chỉ vào dòng cuối cùng ghi rõ điều khoản “tuân thủ quy định bạn cùng phòng”, rồi mặt lạnh tanh nói với tôi: về mặt pháp lý, tôi đã đồng ý rồi.
“Ông đây không thuê nữa là được chứ gì? Giờ tôi sẽ gọi cho chủ nhà để trả phòng!”
“Anh đã đặt cọc thuê một năm, nếu trả phòng trước sáu tháng thì sẽ được tính là vi phạm hợp đồng, không được trả lại tiền thuê và cọc.”
“Nhân tiện, tôi chính là chủ nhà.”
Căn hộ này nằm ngay trong khu thương mại trung tâm thành phố, rất gần chỗ tôi làm việc, lại là dạng căn hộ rộng rãi, giá cả rất phải chăng.
Do đang kẹt tiền, tôi sợ lỡ mất cơ hội tốt nên tôi đã không xem kỹ hợp đồng mà vội vàng ký luôn.
Tôi nhớ tên chủ nhà là Văn Đông Lai…
“Ngày đó tôi có việc đi ra ngoài, người ký hợp đồng là bố tôi, căn nhà là quà ông tặng tôi.”
Văn Thứ bình thản nói với một giọng điệu rất ngứa đò/n.
Được thôi, sáu tháng.
Sau sáu tháng tôi sẽ trả nhà và cuốn gói đi ngay!
Thế là những ngày sống chung với Văn Thứ bắt đầu.
Văn Thứ dường như mắc chứng OCD rất nặng.
Mọi đồ vật trong nhà đều phải sắp xếp đối xứng, bát đĩa được phân loại theo màu sắc và kích cỡ, rèm cửa phải mở với khoảng cách đều nhau, thậm chí thời gian tắm của tôi cũng phải là số chẵn.
Mười trang quy định làm sao mà tôi nhớ hết được.
Ban đầu, tôi còn nói “lần sau sẽ chú ý” mỗi khi bị Văn Thứ truy vấn, nhưng lâu dần tôi không chịu nổi sự kiểm soát của cậu ấy, tôi cũng bắt đầu đối nghịch với cậu ấy.
Khoảng thời gian đó như một trận chiến trí óc, tôi đã dồn hết mưu mẹo cả đời vào việc đối phó với cậu ấy.
Tuy bề ngoài nhìn cậu ấy có vẻ trầm lặng và thật thà, nhưng mỗi lần đều có thể dễ dàng hóa giải mọi chiêu trò của tôi, mà lại còn kiên trì một cách đ/áng s/ợ.
Ví dụ như cậu ấy quy định tôi phải tắm xong trước 19:00, chỉ cần trễ một giây là cậu ấy sẽ gõ cửa nhắc.
Ban đầu, tôi chỉ thấy phiền, nhưng không ngờ cậu ấy có thể kiên trì suốt nửa tháng, và nếu tôi không ra, cậu ấy tuyệt đối sẽ không dừng lại. Thời gian đó, đến trong mơ tôi còn nghe thấy tiếng gõ cửa đều đặn của cậu ấy.
Cuộc “kháng chiến” này kéo dài hơn một tháng, cuối cùng kết thúc bằng thất bại của tôi.
Già rồi, thực sự không chịu nổi kiểu đối đầu này nữa.
Hậu quả của việc đầu hàng là tôi phải chịu trách nhiệm nấu cả bữa sáng lẫn bữa tối trong hai tháng tới.
Đến bệ/nh viện, tôi giúp Văn Thứ đăng ký khám cấp c/ứu.
Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể của cậu ấy nhưng không phát hiện ra nguyên nhân.
“Cậu ấy có kén ăn không?” Bác sĩ hỏi tôi.
“Cực kỳ kén chọn, mỗi bữa phải có đủ rau, thịt và thêm một món canh.”
Nghĩ đến cảnh mỗi lần nấu ăn phải đủ sắc hương vị, tôi thậm chí muốn cho th/uốc chuột vào món ăn để tiễn cậu ấy đi luôn.
Bác sĩ ngạc nhiên: “Ăn uống tốt thế này mà… Vậy trước khi ngất cậu ấy có triệu chứng gì không?”
Nhớ đến mùi thơm kỳ lạ mà Văn Thứ nói, tôi kể lại với bác sĩ. Ông ấy suy nghĩ một lát, rồi hỏi tôi:
“Hai người là người yêu à?”
Cái từ “người yêu” được gắn với Văn Thứ nghe thật là quái dị.
Tôi thậm chí không phản ứng kịp “người yêu” là ý gì.
Khi nhận ra, tôi lập tức thấy cả người u ám, lắc đầu lia lịa.
“Cậu là người mắc hội chứng pheromone đúng không?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, nhưng tôi vẫn luôn uống th/uốc… Bác sĩ, ông đừng nói với tôi là cậu ấy ngửi thấy pheromone của tôi nhé?”
Bác sĩ không nói thẳng: “Đúng là có người như vậy, khi hít phải pheromone sẽ vì quá kích động mà ngất xỉu, nhưng nhóm này thường là thanh thiếu niên chưa từng trải qua chuyện yêu đương.”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động.
Ý gì đây? Văn Thứ bị pheromone của tôi làm ngất sao?
Chẳng phải chỉ những người thích tôi mới ngửi thấy mùi hương này sao?
“Không thể nào! Tôi uống th/uốc đều đặn mỗi ngày, từ khi phát hiện ra bệ/nh vào năm mười sáu tuổi, tôi chưa khi nào ngừng cả.”
“Có thể cậu đã nhờn th/uốc rồi, nếu không muốn cậu ấy ngửi thấy nữa thì uống loại th/uốc có tác dụng mạnh hơn đi…” Bác sĩ dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, “Nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu ấy cực kỳ thích cậu.”
Tôi: …
Lúc về phải đổi liều mạnh ngay.
Trên đường về, tôi vẫn chưa hoàn h/ồn từ cú sốc.
Pheromone chỉ có thể khiến người có cảm tình với mình ngửi thấy và bị kí/ch th/ích. Cảm xúc càng mạnh, mùi càng nồng.
Mấy năm gần đây số người mắc hội chứng pheromone ngày càng nhiều, tăng dần theo từng năm. Để ngăn chặn các vấn đề an ninh nghiêm trọng, nhà nước đã quy định người mắc hội chứng phải có nghĩa vụ uống th/uốc ức chế.
Tên nhóc Văn Thứ này có ý với mình thật sao?
Ngay cả khi tôi uống th/uốc đều đặn mà vẫn ngửi thấy mùi…
Tôi nhớ lại câu nói của bác sĩ “cực kỳ thích cậu”.
Liếc nhìn Văn Thứ đang ngủ say qua gương chiếu hậu, tôi nghĩ thầm:
Khi không còn mấy quy tắc lằng nhằng, Văn Thứ lúc ngủ cũng trông khá đẹp trai đấy chứ.
Tiếc là, cậu ấy sẽ tỉnh dậy.
Trong lòng tôi rối bời, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi cậu ấy thích tôi ở điểm nào.
Dù sao từ ngày tôi chuyển đến, tôi luôn đối đầu với cậu ấy.
Hay chỉ là do khứu giác của cậu ấy tiến hóa thôi, bác sĩ chưa kiểm tra ra?
“Thanh thiếu niên chưa từng yêu đương…”
Tôi nhớ lại lời bác sĩ.
Tôi với tay lấy thẻ căn cước công dân của Văn Thứ trên bảng điều khiển ra.
Với cái dáng vẻ nghiêm túc ch*t người của cậu ấy, có thể chưa từng yêu đương, nhưng tuổi thanh thiếu niên thì… chắc không chứ…
Nhưng giây sau đó tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Mười chín tuổi.
Văn Thứ chỉ mới mười chín tuổi thôi sao?!
“Ông già khó tính” hóa ra là cậu nhóc chưa lớn à?