Chương 3

Nửa Chai Sữa Sầu Riêng
Cập nhật:
3. So với việc biết rằng Văn Thứ có tình cảm với tôi, thì chuyện biết cậu ấy mới chỉ mười chín tuổi còn gây sốc hơn. Mười chín tuổi đáng lẽ vẫn là tuổi đi học chứ, thế mà tôi thấy tên nhóc này suốt ngày ru rú ở nhà, chẳng bao giờ ra khỏi cửa. Sau khi đưa Văn Thứ về nhà, tôi lái xe tới quán “Tiếng Vọng”. “Tiếng Vọng” là quán bar tôi mở, nhưng chỉ sau ba tháng kinh doanh thì buôn b/án đã dần trở nên ảm đạm. Khi tới nơi, tôi thấy Tống Đông Nhiên đã thay đồ xong, đứng trong quầy bar chăm chú lau ly tách. Tống Đông Nhiên là bạn từ nhỏ của tôi, xuất thân từ gia đình có điều kiện chuyên kinh doanh thủy sản. Cậu ta là con thứ hai trong nhà, trên có một anh trai nên không cần bận tâm nhiều chuyện. Vì thế, cậu ta mới rảnh rỗi đến quán bar của tôi làm nhân viên pha chế. Thấy tôi vào, Tống Đông Nhiên cười chế nhạo: “Tối nay vắng tanh như chùa bà đanh nhỉ, ông chủ, thế có muốn đóng cửa sớm không?” “Đóng cửa gì mà đóng cửa, quán bar phải tới khuya mới đông khách chứ!” Tôi đáp lại rồi vào phòng thay đồ, quay ra thì thấy Tống Đông Nhiên ngồi lên ghế quầy bar, khoanh tay nhìn tôi cười. “Nói thật nhé, Kỷ Tinh, hay là cậu nhún nhường chú một chút đi, cậu rõ ràng không có đầu óc kinh doanh mà…” “Thôi đi, đừng làm thuyết khách cho ông ấy. Dù có ch*t đói ngoài đường tôi cũng không quay về đâu.” Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt thích dạy đời, vừa xốc nổi vừa tự cho mình là đúng của Thẩm Tụng Quân là tôi lại thấy bực bội từ trong lòng. “Nói thật, ngay cả quán bar tôi còn không quản lý nổi, nếu về nhà nhận công ty của ông ấy chắc tôi sẽ làm nó phá sản mất quần luôn!” Tống Đông Nhiên chỉ cười bất lực, rồi không nhắc đến chuyện đó nữa. Khoảng mười giờ, cuối cùng cũng có vài khách vào quán. Trong đó có một vị phu nhân mặc váy đỏ, tóc xoăn bồng bềnh dường như rất có cảm tình với Tống Đông Nhiên, nói chuyện một lúc rồi làm luôn thẻ thành viên. Trước khi đi còn in cả dấu son lên tấm danh thiếp rồi đưa cho Tống Đông Nhiên. Tôi nhìn cậu ta rồi giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi. Việc chọn Đông Nhiên làm nhân viên pha chế quả là quyết định sáng suốt nhất tôi từng làm. Khác với tôi, cậu ta không chỉ ăn nói khéo léo, hoạt bát hài hước mà còn có vẻ ngoài mềm mỏng, vừa gần gũi vừa giữ được khoảng cách, bởi vậy lúc nào cũng thu hút rất nhiều khách nữ. “Nhìn tôi bị tán tỉnh mà cậu vui thế à?” Tống Đông Nhiên để danh thiếp vào ngăn kéo dưới quầy, nhìn tôi với ánh mắt tủi thân. “Cậu thu hút khách quen cho quán tôi, tất nhiên là tôi vui rồi!” Tôi vỗ vai cậu ta, cười khích lệ: “Cố gắng lên Tiểu Tống, làm tốt cuối năm có thưởng!” Tống Đông Nhiên thở dài nhìn tôi: “Thưởng thì thôi đi, quán này duy trì nổi đến hết năm đã là may rồi…” Tinh thần lạc quan của cậu đi đâu rồi hả? Tôi đang định bật lại vài câu, thì điện thoại thông báo có tin nhắn. Mở ra xem thì là của Văn Thứ. “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi bệ/nh viện, chi phí hết bao nhiêu để tôi chuyển khoản. Với lại, giấy vẽ A1 tôi dùng hết rồi, trên đường về anh tiện thể m/ua giúp tôi hai gói ở cửa hàng văn phòng phẩm đầu phố nhé.” Có vẻ cậu ấy đã tỉnh lại. Tống Đông Nhiên liếc nhìn tôi: “Bạn cùng phòng của cậu hả?” Tôi tắt màn hình điện thoại rồi bỏ lại vào túi, thở dài gật đầu: “Ừ, nhờ tôi m/ua giấy vẽ về cho cậu ấy.” “Làm nghệ thuật à?” “Hình như là làm thiết kế gì đó. Cụ thể tôi cũng không rõ…” “Không phải cậu bảo hai người không hợp nhau à? Giờ còn m/ua đồ giúp nhau cơ đấy?” Trước đây tôi thường xuyên than thở với Tống Đông Nhiên về những cuộc “nội chiến” giữa tôi và Văn Thứ. “Vẫn không hợp, nhưng học được cách chung sống rồi.” Đặc biệt là sau khi tôi biết Văn Thứ chỉ mới mười chín tuổi. Có lẽ do trong xươ/ng tủy của tôi vẫn có cái tư tưởng”người lớn nhường nhịn trẻ nhỏ” nên tôi cũng kiên nhẫn với cậu ấy hơn. Suy cho cùng thì Văn Thứ cũng chỉ là một đứa nhóc khó chiều, chẳng có gì đáng để tôi bận tâm. Nhắc tới Văn Thứ, tôi đắn đo không biết có nên kể cho Tống Đông Nhiên chuyện Văn Thứ dường như ngửi thấy mùi pheromone của tôi hay không. Chuyện tôi bị bệ/nh này, chỉ có rất ít người biết, Tống Đông Nhiên là một trong số đó. Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định kể cho cậu ta nghe. Nghe xong, Tống Đông Nhiên cũng ngạc nhiên không kém gì tôi. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỉ có người có cảm tình với cậu mới ngửi thấy mùi hương đó, đúng không?” Tống Đông Nhiên trầm ngâm một lúc rồi hỏi. Tôi theo phản xạ gật đầu, rồi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không không, tôi nghĩ là hệ thống khứu giác của tên nhóc đó tiến hóa hơn người bình thường. Với thái độ không ưa nhau như vậy, sao cậu ấy có thể thích tôi được?” “Gọi cậu ta là tên nhóc hả?” Tống Đông Nhiên bật cười. “Ha ha, không ngờ đúng không? Tên nhóc đó mới có mười chín tuổi thôi.” Tống Đông Nhiên ngạc nhiên đến mức tròn mắt ra nhìn tôi. Một lúc lâu sau cậu ấy mới hoàn h/ồn lại, rồi khẽ hỏi tôi: “Vậy… Cậu định hẹn hò với cậu ta à?” Tôi suýt bóp nát chiếc ly đế cao: “Hẹn hò cái khỉ gì! Tại sao tôi phải hẹn hò với cậu ấy chứ?” Tôi từng nghiêm túc c/ầu x/in ông trời cho chúng tôi đồng quy vu tận, nhanh nhanh kết thúc đi cho xong. Dù sao cũng không thể để hai đứa gh/ét nhau đến mức phát ốm như thế này mãi được, đúng không? “Cậu ta vẫn ngửi thấy mùi pheromone của cậu dù cậu đã uống th/uốc rồi, thậm chí còn bị ngất đi vì mùi đó. Đây phải đến mức cuồ/ng si lắm rồi.” Tống Đông Nhiên nhếch môi, không biết là đang đùa hay nói thật, “Biết đâu sau khi hẹn hò, cậu ta lại nới lỏng quy định trong ‘thỏa thuận chung sống’ của các cậu thì sao?” “Một bản thỏa thuận cỏn con như thế không đáng để tôi 'b/án thân' đâu.” Tôi lườm cậu ta một cái: “Với lại, cái đó không phải là cuồ/ng si gì hết. Chỉ là do cơ thể tôi sinh kháng thể nên th/uốc ức chế thông thường không còn tác dụng, còn cậu nhóc kia thì bị kí/ch th/ích quá độ, nên mới bị sốc thế thôi.” Tống Đông Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: “Kỷ Tinh, cậu gh/ét việc người khác ngửi thấy mùi pheromone của mình đến vậy sao?” “Theo tôi thấy, nó là một công cụ tán tỉnh rất hiệu quả đấy.” Với một người thường xuyên qua lại với những mối qu/an h/ệ ngắn hạn như cậu ta thì suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Tôi thở dài: “Pheromone và th/uốc kí/ch th/ích chẳng khác gì nhau cả. Cậu yêu đương chỉ để thỏa mãn ham muốn nên tất nhiên cậu thấy nó là công cụ thu hút người khác.” Nhưng với tôi, pheromone lại khiến thứ tình yêu vốn mơ hồ trở nên cụ thể, và điều đó chỉ khiến tôi thấy sợ hãi mà thôi.” “Đừng nói tôi như kiểu tôi tệ lắm được không...” “Sự thật là vậy mà.” Sáu giờ rưỡi sáng, quán bar đóng cửa. Chào tạm biệt Tống Đông Nhiên, tôi lái xe về nhà, tiện đường ghé qua cửa hàng văn phòng phẩm ở đầu phố vừa mở cửa. Tôi bước vào m/ua hai gói giấy vẽ rồi ra ngoài, không ngờ lại gặp Văn Thứ ngay trước cửa. Cậu ấy đứng trong gió, chiếc áo măng tô màu nâu camel khoác bên ngoài nên trông cậu ấy càng thêm cao ráo. Cậu ấy cao hơn tôi một chút, chắc cũng phải gần một mét chín. Nhìn thấy tôi, Văn Thứ cũng ngẩn người. Tôi đi thẳng lên xe, ngồi vào ghế lái rồi huýt sáo về phía cậu ấy đang đứng đờ người: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.” Không khí trong xe chìm vào yên lặng. Văn Thứ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái. Trông cậu ấy lúc nào cũng trong trạng thái thiếu sức sống như thế này, trừ những lúc tranh cãi với tôi về mấy điều khoản của thỏa thuận chung sống. Tôi mở lời trước: “Tối qua không phải cậu nhắn tin bảo tôi m/ua giùm sao? Sao lại tự mình ra đây?” Văn Thứ lười biếng ngước mắt nhìn tôi, giọng uể oải: “Anh không trả lời, tôi tưởng anh bận quá không thấy tin nhắn.” Ừ thì, mặc dù tới lúc đóng cửa cũng chỉ có năm khách, nhưng tôi rất bận. Đúng thế, công việc của tôi rất bận. “Hôm qua đến bệ/nh viện, bác sĩ có nói lý do tôi ngất là gì không?” Đang mải chìm đắm trong ảo tưởng mình bận rộn, Văn Thứ lại c/ắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “À… bác sĩ bảo do cậu kén ăn, dặn cậu ăn nhiều hơn.” Sau một đêm suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi quyết định không nói cho Văn Thứ biết mùi cậu ấy ngửi thấy là pheromone của tôi. “Nhưng chế độ ăn của tôi rất chuẩn, khẩu phần ăn được tính theo chỉ số BMI, chất xơ, protein, vitamin đều đủ cả. Nếu ăn nhiều hơn thì sẽ không còn lành mạnh nữa.” Đúng là đứa nhóc có nguyên tắc. “Anh tìm được ng/uồn của mùi hương đó chưa?” Văn Thứ tò mò hỏi, “Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy trong nhà không còn mùi gì nữa. Anh làm cách nào để khử vậy?” “À, tôi làm vỡ một chai nước hoa, rồi mở hết cửa sổ ra. Một lúc là tan hết mùi thôi.” Nói dối dễ như không. “Vậy à…” Gương mặt Văn Thứ vẫn phẳng lặng như mọi khi. “Thẩm Kỷ Tinh, tốt nhất anh đừng dùng loại nước hoa đó nữa.” “Hả? Sao vậy?” Văn Thứ ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi: “Mùi đó khiến tôi có cảm giác muốn ôm anh.”