Chương 12
12.
Thẩm Vận và Alpha của cậu ta vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, để lại một mình tôi không mang ô, không có ô, nhìn những bông tuyết rơi lả tả mà ngẩn ngơ.
Đi bộ về cũng không phải không được.
Sau mấy giờ trò chuyện với Thẩm Vận, đầu óc tôi bị kí/ch th/ích đến nóng bừng, vừa hay cần chút tuyết để làm dịu đi.
Tôi vừa mới quyết định, ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc ô đưa đến trước mặt tôi.
Là Trì Tinh Chu.
Cậu ấy cúi đầu, trên hàng mi phủ một lớp băng mỏng, trông có vẻ đã đứng đợi trong tuyết khá lâu.
Tôi định hỏi sao cậu ấy lại biết tôi ở đây, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại là: “Sao cậu không dùng ô?”
Nửa mặt dưới của Trì Tinh Chu ch/ôn trong cổ áo, giọng nói lầm bầm không rõ.
Tôi thở dài, nhận chiếc ô từ tay cậu ấy, mở ra che cho cả hai: “Lại gần chút đi.”
Trì Tinh Chu gật đầu, như một con chó lớn im lặng, đi sát bên tôi nhưng vẫn giữ khoảng cách vài centimet.
Chỉ là mỗi khi tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, tôi đều có thể cảm nhận được ánh mắt cẩn trọng của cậu ấy dõi theo.
Chúng tôi đi mãi cho đến trước cửa nhà tôi.
Trì Tinh Chu vội vàng nói lời “tạm biệt” rồi định rời đi, tôi mím môi, lắc lắc chiếc ô trong tay: “Ô của cậu vẫn ở chỗ tôi này.”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi nhướn mày, “Không định mời tôi vào nhà cậu một lát sao?”
Trì Tinh Chu nhìn tôi ngẩn ngơ, dường như không hiểu ý trong lời nói của tôi.
“Ba mẹ tôi đang ở nhà.” Tôi giải thích, “Hiện giờ không phải là lúc để ngả bài với họ.”