Chương 2

赛博nbcs低端饼干
Cập nhật:
2. Trì Tinh Chu là trúc mã của tôi, nhưng chúng tôi chỉ là bạn trước khi vào mẫu giáo. Từ nhỏ, cậu ấy đã có vẻ ngoài ưa nhìn, ai gặp Trì Tinh Chu cũng sẽ thiên vị cậu ấy, ngay cả quả táo tráng miệng sau bữa ăn cũng luôn là cậu ấy chọn được quả ngọt nhất. Nhưng điều khiến tôi phiền lòng nhất là cậu ấy cứ thích bám lấy tôi. Trong những buổi chơi đóng vai ở lớp mẫu giáo, hễ tôi giơ tay tham gia là Trì Tinh Chu nhất định phải chen chân vào. Cuối cùng, cậu ấy thường được đóng vai bố hoặc mẹ, còn tôi bị đẩy ra ngoài và chỉ có thể đứng bên cạnh đóng vai con chó nhỏ canh nhà, ngơ ngác nhìn bọn họ chơi đùa. Vì thế, từ nhỏ tôi đã học cách cầu nguyện. Mỗi tối, tôi đều quỳ trên giường, hướng về bốn phương tám hướng cầu nguyện, mong rằng kiếp này sẽ không còn liên quan gì đến Trì Tinh Chu nữa. Nhưng vì chúng tôi cùng tuổi và đều có thành tích xuất sắc nên lúc nào cũng bị xếp vào cùng một trường, học chung cùng một lớp. Lên đến cấp ba, chúng tôi thậm chí còn bị xếp ngồi cùng bàn. Mọi người nói xem, tôi có xui xẻo không cơ chứ! Khi tờ phiếu kết quả khám sức khỏe của tôi xuất hiện hai chữ “Beta”, trái tim tôi như ngừng đ/ập. Điều này có nghĩa là tôi và Trì Tinh Chu sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Với tư cách là một Alpha, cậu ấy chắc chắn công thành danh toại trên đường đời, còn tôi, người chỉ mong có một cuộc sống bình thường, sẽ tìm được một Beta khác để cùng trải qua những tháng ngày yên bình, thoát khỏi cái bóng mang tên Trì Tinh Chu từ thuở nhỏ cho đến tận tuổi thiếu niên. Nghĩ đến đây, tôi cười thành tiếng, bả vai khẽ rung lên. Trì Tinh Chu dùng khuỷu tay khẽ huých tôi một cái, ra hiệu bảo tôi mau tỉnh táo lại. Tôi cúi đầu né tránh ánh nhìn sắc như d/ao của thầy giáo, rồi tập trung vào bài tập trước mặt. Chỉ nghĩ đến việc sắp được mỗi người một ngả với cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy nhìn Trì Tinh Chu cũng thuận mắt hơn hẳn, bèn rộng lượng viết chữ “Cảm ơn” lên một tờ giấy rồi truyền cho cậu ấy. Tiếng bút viết sột soạt bên tai bỗng dừng lại. Tôi liếc mắt nhìn, thấy Trì Tinh Chu đang nâng niu tờ giấy bằng cả hai tay, khuôn mặt đỏ bừng. ? Chẳng lẽ tôi đã viết gì xúc phạm cậu ấy à? Phản ứng của Trì Tinh Chu thật sự khiến tôi bất ngờ. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra: Trì Tinh Chu là người cổ hủ khó gần, chắc hẳn cậu ấy nghĩ rằng tôi không tập trung nghe giảng và muốn đi mách thầy giáo. Dù việc mách lẻo không có tác dụng gì với học sinh cấp ba, nhưng tôi không muốn gây thêm phiền phức, liền vội vàng viết thêm một tờ giấy khác: “Chỉ là cảm ơn vì cậu đã nhắc nhở tôi, không có ý gì khác, đừng mách thầy nhé.” Tôi vừa truyền tờ giấy qua, Trì Tinh Chu đã sốt sắng nhận lấy, sự cuồ/ng nhiệt trong mắt cậu ấy dần tắt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như nước. Cậu ấy kẹp tờ giấy vào quyển sách, rồi lấy một tờ giấy ghi chú khác ra viết: “Ừm.” Thật đúng là đồ ích kỉ, không muốn tốn thêm chút mực nào chứ gì. Tôi bĩu môi, vứt tờ giấy vào thùng rác. Không ngờ Trì Tinh Chu lại truyền thêm một tờ giấy ghi chú nữa: “Cậu thực sự là Beta à?” Hỏi gì kỳ cục gh/ê: “Chính x/á/c, không thể giả được.” Trì Tinh Chu có vẻ không hài lòng với câu trả lời này. “Cậu không cần phải nói dối trước mặt tôi, tôi sẽ không kể với ai đâu.” Tôi hiểu ra rồi. Có lẽ cậu ấy nghĩ tôi là Omega nhưng muốn giả làm Beta. Một số Omega vì không muốn bị phân biệt đối xử nên sẽ dùng th/uốc ức chế để giả làm Beta. Nhưng tôi là một Beta chính hiệu, rất tự hào về giới tính của mình, thật sự là không có ý định nói dối. Vậy nên tôi chọn cách đơn giản và trực tiếp nhất: ném thẳng tờ phiếu kết quả kiểm tra vào mặt cậu ấy. Trì Tinh Chu lật qua lật lại, tờ giấy phát ra tiếng loạt xoạt trong tay cậu ấy. Trên khuôn mặt tinh xảo của cậu ấy thoáng hiện lên nét gi/ận dữ, dường như rất không hài lòng với kết quả này. Haiz, có lẽ cậu ấy đã dự đoán được tôi sẽ hóa thân thành idol giới học tập và vượt mặt cậu ấy, nên mới tức gi/ận như vậy.