Chương 11
11.
Nửa năm sau.
Đèn trên trần quán bar phát ra ánh sáng nhiều màu quyến rũ và mờ ảo.
Lần đầu tiên đến quán bar, tôi bị đủ loại giai đẹp làm cho hoa mắt chóng mặt.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, từ từ đi về phía chỗ ngồi của một anh đẹp giai có khí chất nhất.
"Xin chào, anh có muốn uống một ly không?"
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh ta, dưới chiếc mặt nạ, tôi cũng tự tin là đủ quyến rũ.
Anh đẹp giai quay đầu nhìn tôi một cái.
Không khí đông cứng lại ba giây.
Ch*t ti/ệt! Giang Cảnh Nam!
Tôi quay người định chạy, nhưng bị anh ta nắm ch/ặt cánh tay.
Tôi lúng túng quay lại, nhe răng cười tươi.
"Chồng cũ, thật trùng hợp!"
Giang Cảnh Nam gần như kéo tôi ngồi xuống, ngồi trên đùi anh ta, cúi người thì thầm bên tai tôi.
"Không trùng hợp, anh đến đây là để bắt em."
Kể từ sự kiện lần trước của Lâm Túc, tôi đã đơn phương đề nghị ly hôn với Giang Cảnh Nam.
Dù anh ta không đồng ý, nhưng cũng không cản trở tôi vui vẻ bên ngoài.
Chủ yếu là nửa năm qua, chúng tôi cơ bản là không liên lạc, không còn sự ràng buộc của pheromone, tôi càng ngày càng cảm thấy, chúng tôi hoàn toàn không cần nhau.
Tôi vùng vẫy cố gắng đứng dậy: “Anh còn dám ngửi nữa, tôi sẽ hét lên gọi người đấy!”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên tuyến thể của tôi, dù tôi đã không còn pheromone, nhưng nơi đó vẫn vô cùng nh.ạy cả.m.
Lúc này anh ta mới chịu nới lỏng một chút.
Thế nhưng, miệng anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi.
Anh ta xoay mặt tôi lại, không nói lời nào liền hôn tôi.
Ch*t ti/ệt! Anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Tôi phải dùng hết sức bình sinh mới thoát ra được, môi bị anh ta cắn đ/au điếng.
“Anh phát đi/ên cái gì thế?”
Tôi tức gi/ận đến nỗi không kiềm chế nổi âm lượng, khiến mọi người xung quanh đều quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Mẹ kiếp!
Chưa từng thấy trai đẹp x/ấu hổ bao giờ à?
Còn cái tên kia thì nhìn tôi với vẻ mặt tội nghiệp: “Bùi Tử Gia, kỳ dịch cảm của anh đến rồi...”
Thì?
Coi tôi là một công cụ, lúc cần thì gọi đến, xong việc thì đuổi đi à?
Tôi lườm anh ta một cái rồi quay người bỏ đi.
Thật đen đủi!
Đến cửa, tôi lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho người mà tôi đã hẹn gặp.
“Hẹn gặp ở quán bar, anh đâu rồi?”
Khó khăn lắm tôi mới quyết định tiến lên một bước, vậy mà lại bị cho leo cây.
Tâm trạng không thể tệ hơn.
Một màn hình điện thoại sáng lên trước mặt tôi.
“Tôi đang ở ngay sau lưng em.”
Tôi quay lại nhìn.
Lại là anh ta!
“Giang Cảnh Nam, rốt cuộc anh muốn gì?”
Tôi tức đến mức lỗ mũi phập phồng.
Giang Cảnh Nam cúi đầu, cất điện thoại đi.
Hiếm khi anh ta không tỏ thái độ với tôi.
Nếu là trước đây, chắc hẳn anh ta đã nói: “Em giở trò đủ chưa?”
Anh ta nói với giọng uể oải: “Nếu em đã sẵn sàng yêu đương với người khác, sao lại không thể yêu anh?”
???
Tôi cau mày nhìn anh ta vài giây, rồi đột nhiên bật cười: “Giang Cảnh Nam, anh còn nhớ trước đây tôi từng hỏi anh, nếu không có pheromone, liệu anh có cưới tôi không? Anh nói rằng không có ý nghĩa gì cả, vậy bây giờ thì sao? Nếu không phải là kỳ dịch cảm, anh có đến tìm tôi không?”
Nói xong, một chiếc mô tô dừng lại trước mặt tôi, tôi nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay thằng con bất hiếu và nhảy lên yên sau.
Giang Tử Mặc và Giang Cảnh Nam đối diện nhau trong hai giây.
Cuối cùng, vẫn là Giang Cảnh Nam lên tiếng trước: “Giang Tử Mặc, nếu lần sau con còn đưa mẹ con đến chỗ như thế này, bố sẽ đưa con về nhà ông nội.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng răng của Giang Tử Mặc nghiến kèn kẹt.
Sau đó, cậu ấy tràn đầy khí phách nói một câu:
“Bùi Tử Gia, xuống xe!”
Tôi có chọc gì ai đâu chứ?
“Mẹ không xuống.”
Tôi đưa tay ôm lấy eo thằng con bất hiếu, thực ra tôi biết, lần trước tôi thắng chẳng qua là vì cậu ấy nhường tôi.
Chứ nói thật, ở độ tuổi này của Giang Tử Mặc, Giang Cảnh Nam chưa chắc đã đ/á/nh thắng nổi cậu ấy.
Ôm ch/ặt cậu ấy, tôi cảm thấy vô cùng an toàn.
Giang Cảnh Nam hừ một tiếng: “Bùi Tử Gia, nếu em còn làm lo/ạn nữa, anh cũng sẽ đưa em đến chỗ bố đấy.”
Sau khi nghe thế, tôi chỉ có thể tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Mẹ kiếp!
Ai mà không biết bố của Giang Cảnh Nam có địa vị như thế nào, nếu bị đưa đến chỗ ông ấy, cái thân này của tôi liệu còn sống sót quay về được không? Quân đội đấy, đâu phải là nơi thích hợp với bộ xươ/ng già này.
Tôi vỗ vỗ vai Giang Tử Mặc: “Thằng con bất hiếu, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho ông nội của con, xem cái tính ngang ngạnh này của con có chữa được không!”
Tôi tháo mũ bảo hiểm, nhét vào tay Giang Tử Mặc.
Bao năm qua, dù tôi thường xuyên làm điều ng/u ngốc, nhưng vẫn có thể đứng vững trong nhà, không chỉ vì pheromone của tôi có độ tương xứng tuyệt đối với Giang Cảnh Nam.
Chủ yếu là nhờ việc tôi đã sinh ra Giang Tử Mặc, một đứa trẻ vừa sinh ra đã được x/á/c định sẽ là một Alpha đỉnh cấp.
Đó là một công lao không thể xóa nhòa trong lòng ông nội, cũng có thể nói tôi mẹ quý nhờ con.
Giang Tử Mặc tỏ rõ vẻ không phục, chắc đang thầm m/ắng tôi qua cầu rút ván, vì dù gì cũng là tôi nhờ cậu ấy đến bảo vệ tôi.
Tôi đẹp trai thế này, lần đầu tiên đến quán bar, sợ người khác b/ắt c/óc tôm hùm còn đang say (*).
(*): thường được dùng để chỉ hành động lợi dụng hoặc tận dụng cơ hội khi người khác s/ay rư/ợu để chiếm đoạt lợi ích hoặc làm điều gì đó không chính đáng. Cụm từ này có thể mang ý nghĩa tiêu cực, ám chỉ việc lợi dụng tình huống khi người khác không tỉnh táo để đạt được mục đích riêng. Trong tiếng Việt, có thể hiểu tương tự như hành động “thừa nước đục thả câu”.
“Bùi Tử Gia, từ giờ nếu con còn nói chuyện với mẹ, con không phải là con của mẹ nữa!”
Thằng con bất hiếu tức gi/ận quẳng lại một câu đầy lý lẽ rồi nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn tôi và Giang Cảnh Nam đứng đối mặt, mắt trừng mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đưa tôi về đi!”
Tôi mở cửa ghế sau xe của Giang Cảnh Nam, nhanh chóng chui vào.
Ánh mắt anh ta quá nóng bỏng, ôi có cảm giác lưng mình sắp bốc ch/áy rồi.