Chương 12
12.
Suốt đường đi, Giang Cảnh Nam lái xe nhanh đến nỗi lốp xe như muốn tóe lên tia lửa.
Tôi tiện tay mở điện thoại lên xem hot search, thấy ngay: “Cậu ấm nhà giàu nào đang phóng chiếc Maybach ầm ầm trên phố thế này???”
Tôi sợ đến nỗi không dám chơi điện thoại nữa.
Chủ yếu là tôi sợ lên hot search, bị ông nội thấy được, biết tôi đã đến quán bar thì đúng là tiêu đời.
“Giang Cảnh Nam, anh đi sai đường rồi.”
Anh ta cứ phóng nhanh trên đường, càng lúc càng đi sai hướng, tôi biết rõ anh ta đã điều tra kỹ nơi ở của tôi.
Thực lòng mà nói, chỉ cần không ly hôn, tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.
Khi xe dừng lại, tôi nhìn khung cảnh trước mắt, cả người ngỡ ngàng.
Trên đỉnh núi, khắp nơi đều trải đầy những bông hồng rực rỡ.
Mũi tôi bắt đầu cay cay.
Giang Cảnh Nam bước xuống xe, mở cửa cho tôi, rồi nắm tay tôi xuống.
“Tử Gia, cho anh một cơ hội nữa, hãy bắt đầu lại từ đầu nhé?”
Anh ta quỳ xuống một gối, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng chim bồ câu.
Anh ta thật biết cách làm tôi mềm lòng.
Tôi kiềm chế cơn xúc động muốn nhận lấy nhẫn, cuối cùng hỏi anh ta lần nữa:
“Nếu không phải vì kỳ dịch cảm, anh có đến tìm tôi không?”
Giang Cảnh Nam cúi đầu, x/é bỏ miếng dán ức chế.
Nơi đó hoàn toàn trống trơn, không có chút mùi gì.
Tôi r/un r/ẩy đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấy.
“Tuyến thể của anh?”
“Đã c/ắt bỏ rồi.”
Giọng nói bình tĩnh của Giang Cảnh Nam vang lên trong đêm tối, từng vòng từng vòng gợn sóng lan tỏa, khi âm thanh truyền đến màng nhĩ của tôi, như tiếng sét đ/á/nh tan sự tỉnh táo.
Vậy nên anh ta vốn không có kỳ dịch cảm.
Vậy nên, anh ta biến mất trong nửa năm qua, chỉ là để đi phẫu thuật.
Giang Cảnh Nam nắm lấy đầu ngón tay tôi.
“Tử Gia, có lẽ việc yêu em đã ăn sâu vào m/áu thịt của anh từ lâu, chỉ là anh nhận ra quá muộn mà thôi.”
“Nhiều năm qua, anh luôn nghĩ rằng pheromone đã kh/ống ch/ế anh, cứng đầu muốn đấu tranh với nó, cho đến nửa năm trước khi em hỏi anh rằng nếu không có pheromone thì sẽ thế nào?”
“Anh đã c/ắt bỏ tuyến thể, mới nhận ra rằng, tình yêu anh dành cho em chẳng liên quan gì đến thứ khác.”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi nhìn viên kim cương to đùng trước mặt, bĩu môi hỏi:
“M/ua bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm triệu.”
“Thế còn không mau đeo lên cho em!!!”
[HOÀN TOÀN VĂN]