Chương 6
Cánh cửa phòng giam mở ra lần nữa, tôi đã bị cơn phát nhiệt hành hạ đến mềm nhũn cả chân tay.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nghe bước chân cũng đủ nhận ra.
Là Bạch Mộc.
Hồi mới vào tù, hắn đã thẩm vấn tôi suốt ba tháng trời.
Đủ loại cực hình đều được áp dụng lên người tôi.
Về sau, chỉ nghe tiếng bước chân hắn là tôi đã gi/ật mình hoảng hốt.
Bạch Mộc bề ngoài ôn hòa chậm rãi, nhưng th/ủ đo/ạn lại bi/ến th/ái khôn lường.
Hắn thích đ/á/nh tôi nhất.
Dùng roj x/é nát từng mảnh quần áo, để tôi trần truồng.
Rồi từ từ l/ột da thịt tôi bằng những nhát roj.
Xong xuôi, lại tự tay khâu lành vết thương.
Mỗi lần hành hình, Bạch Mộc đều kích động dữ dội. Dù cố nén xuống, nhưng qua nhiều lần, tôi vẫn nhận ra.
Khi hưng phấn, mắt hắn sáng quắc, đồng tử co rút, nhịp thở gấp gáp hơn.
Hắn dùng ngón tay xoa xoa tuyến thể trên cổ tôi, như muốn lau sạch bụi bẩn.
Sau đó, dán lên đó một miếng ức chế.
Giọng Bạch Mộc dịu dàng:
"Lâm Du, á/c m/a khét tiếng nhất Nam Khu, hóa ra là Omega."
"Đoán xem, nếu lũ Alpha trong tù biết được, mày sẽ ra sao?"
"Sẽ bị chúng gọi bầy đàn cưỡ/ng hi*p đến nát thịt tan xươ/ng."
Ngón tay hằn mạnh lên miếng dán, cọ xát tuyến thể:
"Lâm Du, mày khéo giữ mùi hương cho kỹ, đừng mãi quyến rũ Cố Chuẩn."
"Bằng không, tao có cả trăm phương ngàn kế khiến mày sống dở ch*t dở."
Hai người này, lại còn đang yêu đơn phương nhau.
Bạch Mộc còn chưa biết, nhân vật chính trong đoạn xuân cung hắn từng nghe tr/ộm chính là Cố Chuẩn.
Thật buồn cười.
Tôi nhếch mép trả đũa:
"Cảnh sát trưởng Bạch, Cố Chuẩn có kể với anh chuyện ấy không?"
"Anh có biết hắn đã làm công cụ giải tỏa cơn phát nhiệt cho tôi suốt năm năm không?"
"Mùi hương của Cố Chuẩn thật đê tiện. Dù chủ nhân có gh/ét cay gh/ét đắng, cũng không ngăn được nó quấn lấy tín tức tố của tôi mà c/ầu x/in ân ái."
Tôi gom góp chút sức tàn, đẩy phăng Bạch Mộc, đ/è hắn xuống đất, tay siết cổ:
"Cố Chuẩn từng dành cho anh thứ nhiệt tình ấy chưa? Anh có thấy hắn cuồ/ng dại đòi hỏi không?"
Hít mùi trên cổ hắn, tôi thì thầm bên tai:
"Gặp anh, hắn có... lên được không?"
Bạch Mộc không phản kháng, mặt lạnh như tiền, mặc tôi siết cổ.
Đồng tử co rút, hơi thở gấp gáp.
Mẹ kiếp, lại khiến hắn lên hứng.
Vốn định chọc gi/ận hắn để xin một phát đạn.
Bệ/nh xá nhà tù Thạch Phong tồi tệ lắm, nếu trọng thương hôn mê, tôi sẽ được chuyển sang tinh cầu bên cạnh. Chỉ cần lên phi thuyền, là có thể trốn thoát.