"Làm sao các người có thể... không thể nào còn sống được!" Tôi gào thét.
Cửu Thúc sờ lên vết m/áu trên cổ, "Có thể lắm chứ, vì bọn ta vốn đã ch*t từ lâu rồi."
Tôi như bị sét đ/á/nh.
Quét mắt nhìn quanh, khí âm tràn ngập, bóng m/a lởn vởn khắp nơi! Cả làng này chính là một LÀNG M/a!
Chả trách, từ nãy tôi đã thấy dân làng di chuyển quá nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức không giống người sống!
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, "Chính các người... tất cả đều là mưu đồ của các người!"
"Chị gái mày đối xử với mày không tồi đâu."
Cửu Thúc cười khẩy: "Tiếc thay, cái bản tính ích kỷ nuôi dưỡng từ bé của mày, làm sao tin nổi nó?"
"Diễn trò hơn chục năm, bộ mặt thật của mày làm sao thoát khỏi mắt bọn tao."
Mẹ tôi trừng mắt đầy h/ận th/ù: "Chính cái thân âm dương của mày đã hại ch*t tao! Ăn thịt mày, đúng là vật bổ dưỡng để hồi sinh!"
Món chính trong Âm Nữ Yến... chính là Âm Dương Thể?!
Tôi lảo đảo lùi lại.
Cửu Thúc gào cười đi/ên cuồ/ng: "Âm Dương Thể, thịt trường sinh, đảo nghịch âm dương! Chỉ lát nữa thôi, bọn tao sẽ thành người sống!"
"Mọi người... KHAI YẾN!"
Dân làng ào lên vây kín. Tôi hoảng hốt vung gương Càn Nguyên, nhưng pháp khí đã nứt vỡ vì dùng quá nhiều lần.
Toàn thân tê cóng, bất lực nhìn họ x/é x/á/c mình, nghiến ngấu từng khúc thịt.
Nỗi hối h/ận bóp nghẹt tim. Chính tôi đã hại ch*t chị gái... đáng đời thôi.
Ý thức mờ dần, cổ họng rá/ch nát không thốt thành lời.
"Hoá ra... chỉ là chim non trong lồng... nực cười..."
Trong tiếng nhai rào rạo.
Thế giới của tôi. Tối đen.
**Hậu cảnh**
Ít lâu sau, nhân viên kiểm lâm phát hiện ngôi làng kỳ lạ mọc lên như từ hư không giữa rừng già.
Làng đông đúc dân cư.
Nhưng anh ta nhớ rõ rằng nơi này vốn là bãi tha m/a.
**Ngoại truyện (Lục Cửu):**
Mười tám năm trước, giữa Tây Bắc nổi lên ngôi m/ộ lớn lộng lẫy .
Mười dặm đất quanh m/ộ âm khí ngút trời, đồn đại đó là lăng tẩm của vương hầu nào đó chứa bảo vật vô giá.
Tôi và sư đệ rủ cùng vài tay đào m/ộ hợp tác với nhau.
Ban đầu thuận lợi, nhưng càng vào sâu, không khí càng q/uỷ dị.
Đây không phải m/ộ vua chúa mà là MỘ ÂM NỮ!
Cực kỳ hung hiểm. Chỉ còn tôi và sư đệ sống sót.
Khi vào đến huyệt thất, tôi bị chính sư đệ đ/âm lén, ch*t không nhắm mắt.
"Sư huynh, bí mật dưới m/ộ này... càng ít người biết càng tốt."
Đó là lời cuối của hắn.
Có lẽ trời xanh thương xót, hấp thụ âm khí trong M/ộ Âm Nữ, linh h/ồn tôi hóa thành lệ q/uỷ thoát khỏi vòng luân hồi.
Trong tim chỉ còn một ý niệm: BÁO THÙ!
Khi tìm đến sư đệ, hắn đang sống trong thôn hẻo lánh với người vợ m/ua về.
Tôi nấp trong bóng tối chờ thời cơ ra tay.
Nửa tháng sau, hắn đầu đ/ộc cả làng bằng giếng nước, ch/ôn x/á/c tập thể.
Đúng lúc đó, vợ hắn mang th/ai. Mười tháng sau sinh hạ con gái vào ngày Âm, tháng Âm, năm Âm.
ÂM NỮ!
Quá kỳ lạ. Tôi tin chắc có liên quan đến ngôi m/ộ.
Âm thầm dùng phép dưỡng q/uỷ nuôi h/ồn m/a dân làng, chờ cơ hội.
Mấy năm sau, sư đệ có thêm con trai.
Dương Đồng sinh vào ngày Dương, tháng Dương, năm Dương!
Cũng ngày đó, hắn siết cổ vợ đến ch*t.
Tôi triệu h/ồn hồn m/a Xuân Hà - vợ hắn moi được một bí mật.
Thì ra sư đệ có được cổ thư ghi cách trường sinh: Ăn thịt Âm Dương Thể sẽ bất tử.
Âm Dương Thể chính là Âm Nữ hợp nhất Dương Đồng. Chỉ cần một bên tự nguyện bị ăn thịt.
Ngoài ra, thịt Âm Dương Thể còn khiến m/a q/uỷ phục sinh.
Hiểu rõ, tôi hành động.
Hợp lực cùng m/a làng và Xuân Hà gi*t sư đệ, dựng nên "LÀNG M/a".
Cho Âm Nữ và Dương Đồng lớn lên trong kế hoạch. Tất cả chỉ là vở kịch do lũ q/uỷ chúng tôi dàn dựng.
Kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc chúng tự nguyện... ĂN hoặc BỊ ĂN.
Đó chính là lúc chúng tôi SỐNG LẠI!