Chương 3
Sắc trời dần tối.
Hôm nay tôi vốn theo Tần Thạc đến khu nghỉ dưỡng cách nhà mấy trăm dặm này chơi.
Ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này.
Về nhà chắc chắn là không thể rồi.
Xe hơi bay như tên b/ắn giữa đêm đen, dần tiến vào khách sạn trung tâm của khu nghỉ dưỡng.
Cho đến tận khi Cố Trọng Hoài dẫn tôi tới phòng VIP, tôi mới chợt hoàn h/ồn.
Muốn… muốn chơi trò kí/ch th/ích thế cơ à?
Tôi đứng trước cửa, hơi mất tự nhiên.
Cố Trọng Hoài nói khẽ: “Phòng trong cho cô, cô Hứa cứ tự nhiên.”
Ồ, hình như anh ấy… không hề có ý đó.
Sắp xếp cho tôi xong, anh bèn đến phòng bên cạnh họp.
Đêm đen yên tĩnh, tôi mơ màng ngắm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Lo âu không biết nên làm gì tiếp theo.
Đột nhiên, Tần Thạc gọi điện đến.
Giọng điệu của hắn lạnh lùng và cao ngạo: “Hứa Minh Th/ù, cô dám ch/ửi tôi á?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc m/ập mờ không rõ của Hứa Lạc.
“Đừng… đừng để chị nghe thấy.”
“Cô ta không biết nắm lấy cơ hội, còn có mặt mũi mà oán trách tôi à? Nào, nói mấy câu với chị em đi.”
Giọng nói ngắt quãng của Hứa Lạc nhanh chóng truyền đến.
Mang theo cả tiếng nức nở và thở gấp.
“Chị, em xin lỗi…”
“Chị có thể hủy bỏ hôn ước với Tần Thạc được không?”
“Anh ấy… anh ấy bây giờ đã là của em rồi.”
Có lẽ mãi chẳng thấy tôi lên tiếng, tiếng khóc của Hứa Lạc càng ngày càng to, cô ta một lòng muốn khiêu khích tôi.
Tần Thạc cười khẩy lên tiếng: “Thứ yếu đuối, mới gh/en có tí đã làm quá lên… Hứa Minh Th/ù, học hỏi em gái cô đi, ngoài tôi ra, ai mà thèm cô nữa?”
“Đồ đần!” - M/ắng xong tôi liền cúp điện thoại, uống một ngụm rư/ợu để tăng dũng khí.
Mấy phút sau, tôi quấn áo choàng tắm đẩy cửa phòng bên cạnh.
Ánh sáng trong phòng hắt ra.
Cố Trọng Hoài vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn sách, áo vest giày da, phong thái cao quý.
Thấy tôi đến gần, tầm mắt anh lặng lẽ lướt qua xươ/ng quai xanh trắng ngần và mắt cá chân có đeo một sợi dây màu đỏ của tôi, để lại trên khuôn mặt một ráng đỏ khác thường.
“Cô Hứa, có chuyện gì à?”
Giọng điệu điềm đạm của anh khiến tôi hơi căng thẳng.
Tôi nghĩ đến số mệnh khó mà lường trước tương lai của mình, đành nhắm mắt r/un r/ẩy cởi thắt lưng.
Ôi khốn nạn đời tôi…
Tôi như ả bi/ến th/ái thích khoe hàng ấy…
Vì để không phải gả cho lão già nào đó, thôi thì liều ăn nhiều vậy.
Tôi âm thầm cổ vũ tinh thần chính mình ở trong lòng.
Trong lòng một mảng lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tôi gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, loay hoay với cái áo choàng tắm sơ ý bị thắt nút ch*t, làm sao cũng không thể cởi được.
Ngại vãi đạn…
Cuối cùng, tôi mặc cả cái áo choàng tắm căng phồng, cam chịu số phận bổ nhào vào lòng anh.
Làm bộ yểu điệu nói: “Anh Cố, em ngủ một mình sợ lắm.”
Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, mặt tôi bùm phát đỏ au.
Tôi quên mất, nhà họ Cố gia giáo vốn nghiêm khắc, Cố Trọng Hoài lại càng thủ thân như ngọc.
Mấy năm nay chưa từng dính phải scandal nào.
Nói như thế, thì trong mắt anh, thế này chẳng khác nào đại nghịch bất đạo.
Chiếc đồng hồ báo thức ở góc phòng kêu tích tắc tích tắc.
Cố Trọng Hoài cười khẽ: “Hứa tiểu thư làm thế này… là muốn ngủ với tôi hử?”
Mặt tôi đỏ như gấc, nắm lấy đầu ngón tay lạnh ngắt của anh, ánh mắt tha thiết:
“Được không ạ… tính em thật thà lắm…”
Cố Trọng Hoài nhìn tôi trầm ngâm, “Nếu có người làm chuyện gì vượt quá giới hạn với tôi, thì chắc chắn, phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
Tôi khởi động bộ n/ão không được thông minh lắm của mình, từ từ cởi từng cái nút áo sơ mi của anh.
“Thế này có tính là vượt quá giới hạn không?”
“Không hẳn.”
Tôi ngẫm nghĩ, dứt khoát ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái: “Thế này thì sao?”
Ánh mắt Cố Trọng Hoài dịu dàng: “Được, tôi là của em rồi.”
……