Chương 5
Mấy hôm sau, tôi đang đi m/ua sắm ở siêu thị, đột nhiên nhận được điện thoại của bố.
“Về nhà một chuyện, ta có chuyện muốn nói.”
Tôi bắt xe về nhà.
Lúc đẩy cửa ra, tôi nhìn thấy khách khứa đứng đầy phòng.
Hứa Lạc đứng giữa sảnh lớn, như một nàng công chúa xinh đẹp.
Bố tôi đang cao giọng tuyên bố:
“Con gái tôi Hứa Lạc và giám đốc Tần sẽ sớm ngày kết hôn, cảm ơn sự chúc phúc của mọi người.”
Tôi lập tức hiểu ra ý của bố.
Hồi đó tôi và Tần Thạc đính hôn, chỉ chuẩn bị một bữa cơm đơn giản giữa hai nhà thôi.
Những người trong giới không ai biết, vợ chưa cưới của Tần Thạc, trong một đêm đã từ chị biến thành em.
Bố tôi muốn tổ chức cho đứa con riêng của ông ta một bữa tiệc đính hôn hoành tráng.
N/ão tôi đang toàn một mớ hỗn độn, lại bị ai đó kéo vào trong góc.
“Tối qua đi đâu?”
Đối mặt với khuôn mặt u ám của Tần Thạc, cơn tức bốc lên tận đỉnh đầu tôi:
“Liên quan gì đến anh?”
Tần Thạc lại gần nhìn lướt qua tôi, đột nhiên mạnh tay nắm ch/ặt lấy tóc tôi:
“Sao thế, gi/ận rồi à? Tối qua m/ắng tôi bon mồm thế cơ mà?”
Hứa Lạc lập tức xông đến: “Tần Thạc, đừng như thế… chúng ta đính hôn, chị đã đ/au lòng lắm rồi.”
Giữa hàng lông mày lạnh lùng của Tần Thạc lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:
“Cô, mà cũng có mặt mũi gh/en với Lạc Lạc á, cô xứng so với cô ấy chắc?
Đáy mắt Hứa Lạc thoáng chút đắc ý: “Là do em không nói rõ lòng mình sớm, nên mới khiến chị đơn phương anh lâu như thế, hai người cứ m/ắng em đi.”
Bọn chúng cứ năm lần bảy lượt phát ngôn mấy câu ng/u xuẩn khiến m/áu nóng của tôi bốc lên đỉnh đầu.
Tôi đẩy hắn ra: “Anh dựa vào cái gì mà lấy tôi ra so với một đứa con riêng?”
Tôi không thèm kiềm nhỏ giọng lại.
Một câu nói khiến cho bốn phía đều yên tĩnh.
Sắc mặt Hứa Lạc bỗng nhiên trắng bệch, lúng túng mở miệng: “Chị… sao chị lại m/ắng em là con riêng?”
“Không phải cô bảo tôi m/ắng à?”
Khách khứa nhao nhao nhìn về phía tôi.
“Hứa Minh Th/ù không phải gi/ận rồi đấy chứ? Hình như cô ta đang run đấy…”
“Tính tình như nắm bông gòn ấy, nổi gi/ận kiểu gì?”
Có lẽ bố tôi sợ không giữ được mặt mũi, lập tức lạnh lùng nói:
“Mẹ ch*t rồi, nên cũng mất dạy theo luôn à? Xin lỗi em mày ngay.”
Xin lỗi c/on m/ẹ mày ấy.
Sợi dây đang kéo căng trong tâm trí tôi cuối cùng cũng đ/ứt phựt.
“Cái thằng già sống dai này!”
Trong sảnh lớn đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của tôi.
Một giây sau, bốp!
Một miếng bánh lớn hung hăng đ/ập thẳng vào mặt bố tôi.
Không phải muốn tổ chức tiệc đính hôn à?
Không màng thể diện của tôi, thì bà đây cũng chẳng cần nữa!
Bốn phía im lặng như tờ.
Hứa Minh Th/ù khó tin ngẩng đầu: “Hứa Minh Th/ù, chị…”
Thế là tôi cũng thưởng cho nó một miếng.
Toàn đại sảnh lập tức hỗn lo/ạn.
Mười phút sau, tôi cầm kéo c/ắt nát bộ váy của Hứa Lạc, lại còn đẩy nó ngã vào cái bánh đính hôn bảy tầng của nó nữa.
Dội rư/ợu đắt tiền đầy sàn nhà.
Khách khứa hét lên ầm ĩ, hoảng hốt chạy tán lo/ạn.
Hứa Lạc cực kỳ nhếch nhác, khóc như con chó con nhỏ bé yếu ớt: “Thạc, mau c/ứu em… chị đi/ên rồi…”
Phiền ch*t mọe đi được! Tôi ấn đầu Hứa Lạc vào đống lộn xộn trên sàn nhà.
Xoẹt xoẹt một tiếng, c/ắt phăng mái tóc nó luôn.
Một giây sau, da đầu tôi căng cứng, tôi bị người ta nắm tóc lôi lên.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Thạc truyền đến: “Hứa Minh Th/ù, cô phát đi/ên đủ chưa? Xin lỗi em gái cô ngay.”
Tôi tức đi/ên lên: “Đám mèo mả gà đồng, tôi chúc các người trăm năm hòa hợp!”
Tần Thạc hung dữ nhấn tôi vào tường: “Thế à, vậy để Lạc Lạc tự trả lại vậy.”
Hứa Lạc với mái tóc ngắn cũn rối tung lộn xộn bò từ dưới đất đứng dậy, đang muốn giơ tay t/át tôi một phát.
Đột nhiên, một giọng nói dửng dưng truyền đến.
“Cô hai Hứa, trước khi ra tay, tôi khuyên cô nên nghĩ đến hậu quả trước đã.”
Một câu nói đơn giản, đã dễ dàng làm toàn trường shock nặng.
Cố Trọng Hoài vốn dĩ nên ở trên máy bay, lúc này lại xuất hiện trong biệt thự nhà họ Hứa.
Mặt bố tôi lập tức biến sắc: “Cậu Cố… cậu… sao cậu lên đến đây?”
Tần Thạc chế nhạo một tiếng: “Cố Trọng Hoài, anh ít lo chuyện bao đồng đi. Chó của tôi, tôi muốn đ/á/nh thì đ/á/nh.”
“Vậy cơ à?”
Cố Trọng Hoài thờ ơ bình thản bước đến, cầm bình rư/ợu, mắt cũng không thèm chớp quăng thẳng lên đầu Tần Thạc.
“Rầm” một tiếng.
Rư/ợu vang đỏ n/ổ ầm trên đầu hắn.
“Vậy tôi thấy con chó nhà cậu ngứa mắt, có phải cũng có thể đ/á/nh thoải mái không nhỉ?”
Tần Thạc bị nện choáng cả đầu, che trán, cay cú ch/ửi lớn: “Anh đi/ên à? Dự án hợp tác của tôi cũng bị anh cuỗm mất rồi, anh còn đ/á/nh tôi làm gì?”
Cố Trọng Hoài không thèm để ý đến hắn, ánh mắt lạnh nhạt quét qua bố tôi:
“Ông Hứa, lẽ nào nề nếp nhà họ Hứa các ông, là trơ mắt nhìn đàn ông đ/á/nh phụ nữ thế à?”
Bố tôi cười mỉa: “Đây… đây là chuyện nhà chúng tôi.”
Cố Trọng Hoài tìm thấy chỗ sạch sẽ duy nhất trong sảnh lớn, thanh lịch ngồi xuống.
“Vậy à, chuyện nhà, vậy để cho hai người các ông tự giải quyết vậy. Cô Hứa, em có thể tiếp tục rồi.”
Bố tôi không kìm được tức gi/ận: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu Cố, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu? Cậu lấy thân phận gì xen vào chuyện nhà tôi?”
Cố Trọng Hoài khẽ nâng mí mắt, cực kỳ ôn tồn nói: “Tôi là chồng của Hứa Minh Th/ù, ông cảm thấy với thân phận này, có thể xen vào được không?”