Chương 12
Tôi tự mình bắt xe về.
Nhà của Tần Vô Nguyệt nằm trong khu giàu có, xe bình thường không vào được.
Tôi xuống xe ở lối vào và bước vào tiệm th/uốc gần đó.
Nhân viên tiệm thấy vết m á u trên mặt tôi thì h o ả n g h ố t chạy tới hỏi xem tôi có sao không, thấy tôi còn tỉnh táo thì đưa lọ iod cho tôi tự xử lý v ế t t h ư ơ n g.
Tôi trả tiền, cảm ơn rồi từ từ về nhà.
Lúc này đã cuối thu, đêm Thượng Hải, gió lạnh ẩm ướt len vào từng khe hở.
Bị bao bọc trong gió lạnh, tôi chìm trong mớ suy nghĩ h ỗ n l o ạ n, gần như vừa về đến đã cuộn tròn ngủ thiếp đi.
Những ký ức rối bời hiện lên trước mắt, trong cơn mê man, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã ngủ, lại như chưa.
Cho đến khi tiếng của Tần Vô Nguyệt vang lên lần nữa, đầy b ự c b ộ i: “Dậy đi.”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Chỉ có thể cố mở mắt, thấy anh đang nhìn xuống tôi, dùng mũi giày đ á vào eo tôi.
"Nằm đây làm gì? Giả vờ t ộ i n g h i ệ p à? Triệu Nguyệt, cô nghĩ tôi còn bị cô l ừ a lần nữa à?"
Tôi im lặng, anh cúi xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt tôi, dường như định nói gì, nhưng tay lại dừng lại trên má tôi.
"Sốt sao lại không nói à?"
Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, anh bế tôi lên. Tôi vô thức n ắ m c h ặ t lấy áo anh, cố gắng mở miệng, cuối cùng từ trong cổ họng k h ô r á t thốt ra một chữ:
"…Anh."
Cánh tay bế tôi s i ế t c h ặ t hơn, anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên qua tôi.
Tôi và Tần Vô Nguyệt sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng không rõ thời gian cụ thể.
Cách đây rất lâu, lúc còn bên nhau, chúng tôi thường c ã i v ã về điều này.
Sau khi khiến tôi g i ậ n d ữ, anh lại cúi đầu dỗ dành tôi, dịu dàng gọi tôi là chị.
Còn tôi, mỗi khi bị anh c h ọ c t ứ c đến mức không chịu nổi, hoặc sau khi c ã i v ã mà muốn làm lành, tôi lại gọi anh là anh.
Ngầm hiểu với nhau rằng, cứ gọi người kia lớn hơn mình một chút, là đã ngầm thừa nhận sự nhún nhường.
"Một khuôn mặt khiến người ta p h á t t ở m thật đấy."
"Triệu Nguyệt, có lúc anh thật sự muốn g i ế t em đấy..."
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt anh đ ố t c h á y tôi đến mức không phân biệt nổi đó là yêu hay h ậ n.
Tôi chỉ cảm thấy cơn choáng ngợp giữa những cảm xúc như mực đặc ấy và lịm đi.
Khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Tôi nằm trên giường trong phòng, mu bàn tay vẫn còn cắm ống truyền nước.
Phản ứng lại một chút, ngay lúc đó, Tần Vô Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Anh bưng theo một khay đồ, thấy tôi tỉnh, nhướn mày nhẹ, đặt khay lên bàn nhỏ bên cạnh giường.
"Tỉnh rồi? Truyền xong thì tự ăn đi."
Ánh mắt tôi nhìn theo, thấy một bát cháo và một đĩa rau muối. Tôi khựng lại, nằm bất động trên giường.
"Nếu muốn tôi mềm lòng thì dùng cách khác đi. Đừng có nhắc lại những chuyện xưa trước mặt người khác – Triệu Nguyệt, tôi không muốn ai biết tôi từng ở bên một người như cô, cô hiểu chứ?"
Anh nói xong thì quay lại lấy hộp th/uốc, đưa cho tôi.
"Ăn xong tự thay th/uốc đi, đừng để lại s ẹ o, nếu không đi bên cạnh tôi sẽ khiến người khác nghĩ rằng tôi ng/ược đ/ãi nhân viên, ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi."
Tôi muốn c ư ờ i k h ổ nhưng ngay cả việc nhếch môi cũng không còn sức: "Anh đúng là chu toàn quá rồi đấy."
Anh không đáp lại, thản nhiên bước ra ngoài.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy th/uốc trong chai truyền chỉ còn lại chút ít, tự rút k i m, mặc kệ m á u chảy từ v ế t t h ư ơ n g, rồi bò tới kéo cái khay lại gần mình.
Bát cháo và đĩa rau muối được tôi ăn sạch sẽ.
Khi ra ngoài, Tần Vô Nguyệt ngồi trên tấm thảm nhung dài ngoài phòng khách, dựa vào ghế sofa, cúi đầu gảy những nốt nhạc trên cây đàn guitar.
Âm điệu ngắt quãng trôi qua những ngón tay anh, không thể nói là hay hay dở.
Tôi chỉ cảm thấy chúng lạnh lẽo, như ao tù không một gợn sóng.
Trước khi chia tay, anh ngày đêm sáng tác.
Khi đó, có một công ty đồng ý ký hợp đồng với anh, chuẩn bị ra mắt album thứ hai, họ đồng ý sẽ để anh hát một ca khúc chính cho một bộ phim điện ảnh.
Chúng tôi từng ngồi dưới ánh trăng h o a n g d ã, anh chơi cho tôi nghe đoạn nhạc anh thích nhất, hỏi tôi có hay không.
Tôi vỗ tay khen ngợi, nói rằng hay tuyệt, sau này dù anh có nổi tiếng, tôi vẫn sẽ là người đầu tiên được nghe.
Anh mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, chơi thêm một đoạn nữa.
"Anh đã viết được mười một bài hát, nhưng album chỉ sẽ phát hành mười bài thôi."
Anh cúi người h ô n tôi, tôi vô thức hạ tay xuống, ấn vào dây đàn, phát ra một âm dài, trầm mặc.
"Triệu Nguyệt, bài cuối cùng này, anh chỉ chơi cho mình em."
Nghĩ đến đó, tôi thì thầm: "Bài thứ mười một, anh đã viết xong chưa?"
"Chưa."
Anh bấm vào dây đàn, mỉm cười nhẹ nhìn tôi, "Anh xóa nó rồi, bài hát này, anh sẽ không bao giờ viết nữa."