Chương 4
Sắc mặt tôi t á i n h ợ t, lặng người không nói nên lời.
Có vẻ như điều này làm anh hài lòng, Tần Vô Nguyệt hài lòng dẫn mọi người rời đi.
Ánh đèn sáng trong căn phòng cũng như theo anh mà b i ế n m ấ t, để lại tôi đứng lại trong góc tối, bất giác nhớ về những năm tháng trước đây.
Rất nhiều năm về trước, khi cả hai vừa tròn mười tám.
Chúng tôi lần đầu lên thành phố lớn, sống trong căn nhà cũ kỹ giữa khu ổ chuột.
Mùa đông lạnh giá, tôi vừa tắm xong, mái tóc còn đóng băng từng giọt khi quay lại phòng.
Tôi n g h ị c h n g ợ m luồn đôi tay lạnh ngắt vào cổ anh để sưởi ấm.
Tần Vô Nguyệt không g i ậ n, nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống, quay sang kéo tôi vào một nụ h ô n thật sâu.
Mái tóc ướt xõa xuống, những giọt nước lạnh lăn xuống má và n g ự c.
Giống như mồ hôi, giống như những giọt nước mắt.
Khi đó, Tần Vô Nguyệt đã là một chàng trai rất đẹp.
Anh của lúc đó còn đẹp hơn bây giờ nhiều, một vẻ đẹp h o a n g d ã không bị t r ó i b u ộ c.
Nhìn thấy bóng hình bình thường của mình phản chiếu trong mắt anh, tôi bất giác hỏi: “Anh có thấy em không đủ đẹp không?”
“Em đ ù a cái gì đấy?”
Anh hơi b ự c, nhẹ c ắ n môi tôi.
Nhiệt độ cơ thể đan xen của hai người nóng đến mức anh nhẹ nhàng xoa người tôi, để tôi cảm nhận chính x/á/c anh.
“Anh thế này rồi mà em còn hỏi xem anh có chê em có đủ đẹp không?”
“Bạn gái của anh đương nhiên là người đẹp nhất thế giới.”