Chương 15-16
Kỷ Ngôn Châu nhanh chóng nhận ra cuốn kịch bản mới trong tay tôi.
"Khi nào bắt đầu quay phim?"
"Sáng mai."
Tôi nhớ lại lời của quản lý:
"Bây giờ em đã kết hôn với Kỷ Ngôn Châu, chị khuyên em tốt nhất nên nhờ anh ấy thường xuyên đến thăm phim trường.”
"Kỷ tổng là nhân vật có tiếng tăm ở Bắc Kinh, chỉ cần để mọi người tin rằng tình cảm của hai người tốt đẹp, lâu dần, những lời đồn về Kỷ Hoài Tống sẽ chẳng ai dám nhắc tới nữa."
Thế là tôi thẳng thắn mời Kỷ Ngôn Châu:
"Anh có muốn đến chỗ em chơi vài ngày không? Nghe nói khu vực đó có một khu du lịch rất lớn."
Kỷ Ngôn Châu nhíu mày, lập tức từ chối dứt khoát:
"Không được, tôi còn việc."
Tôi chỉ biết "ồ" một tiếng.
Anh quả thật rất bận rộn. Nếu không thể sắp xếp thời gian thì thôi vậy.
Tuy nhiên, sau đó, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong khách sạn mà đoàn phim đang ở.
Kỷ Ngôn Châu, người vừa trải qua một chuyến đi vất vả, đang đứng ở cửa.
Khi tôi mở cửa, ánh mắt mệt mỏi của anh dường như bừng sáng.
"Không phải anh nói sẽ không đến sao?" Tôi chớp mắt hỏi.
Kỷ Ngôn Châu khẽ nhếch môi cười:
"Đã hứa rồi, thì dù núi cao vạn trùng cũng không ngăn được.”
"Đây là lần đầu tiên em chủ động mời tôi đi cùng em làm việc. Dĩ nhiên tôi sẽ đến."
16
Sự xuất hiện của Kỷ Ngôn Châu quả nhiên khác biệt.
Ban ngày, anh đến phim trường cùng tôi.
Kết quả là cả đoàn phim dường như đều trở nên rất gò bó vì sự có mặt của anh.
Kỷ Ngôn Châu vốn dĩ không hay cười, ánh mắt thường lạnh lùng.
Nhân viên trong đoàn nhìn thấy, liền nghĩ anh không vui, s ợ đến mức chẳng ai dám thở mạnh.
Dù gì, đây là một vị "đại phật," không ai muốn lỡ lời mà đắc tội.
Đạo diễn không chịu nổi, lén hỏi tôi:
"Những ngày qua bầu không khí trong đoàn phim cô cũng thấy rồi đấy. Hay là nhờ ngài ấy… về trước?"
Tôi nhìn về phía Kỷ Ngôn Châu.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng phía sau xe lăn của anh lại có một chiếc ô che nắng.
Không chỉ vậy, trước mặt anh còn chất đầy miếng giữ ấm, túi chườm nóng và đủ loại đồ ăn vặt.
Nếu không biết, chắc ai cũng tưởng anh đến đây nghỉ dưỡng.
Cách anh được chăm sóc… thực sự như một vị hoàng đế trong đoàn phim.
Kỷ Ngôn Châu dường như không để ý ánh mắt dò xét của chúng tôi, tập trung nhìn vào chiếc máy tính bảng trước mặt, có vẻ đang làm việc.
Đột nhiên, anh nhấc tay, tháo tai nghe bluetooth, rồi nhìn về phía tôi.
Qua đám đông, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như chìm vào im lặng.
Đôi mắt thâm trầm ấy, dừng lại trên người tôi rất lâu.
Tôi vội quay mặt đi, che giấu sự bối rối lạ lùng trong lòng.