Chương 2
Tôi đâu có vì mấy lời tử tế của hắn mà lơi là cảnh giác. Tên này nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như đang "rình rập", khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu.
Dù vậy, tôi vẫn mời hắn một bữa cơm. Hạ Trác Dương ăn nói nhã nhặn, tôi có phần khâm phục, thái độ cũng hòa hoãn hơn chút.
Lúc ra khỏi phòng bao, tôi khoác vai hắn, miệng thì huynh huynh đệ đệ gọi rôm rả.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, mặt mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua mặt tôi, nhẹ nhàng như mưa đầu đông phả vào mặt, lạnh đến tận tim gan.
Trong lòng tôi khẽ "chậc" một tiếng, rồi tiễn hắn lên xe.
Chờ xe Hạ Trác Dương khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất, còn không quên lật cả mắt trắng.
Về đến nhà, Cảnh Dư lập tức lao đến, nước mắt lưng tròng hỏi:
“Anh! Anh không sao chứ? Anh bị đ/á/nh à? Đều tại em không tốt, em ng/u ngốc, em làm liên lụy đến anh…”
Tôi lạnh lùng đẩy cô bé mắt ngấn lệ ra:
“Biến sang bên mà khóc, anh đi tắm.”
Cảnh Dư bị đẩy ra, khịt khịt mũi nhìn theo tôi bước vào phòng.
Tắm xong bước ra, tôi gọi Cảnh Dư vào thư phòng.
Mắt con bé vẫn đỏ hoe, vừa vì đ/au lòng do bị người yêu phản bội, vừa áy náy vì liên lụy tôi.
Tôi ngồi xuống trước bàn làm việc, lại thấy ngứa ngáy muốn châm điếu th/uốc.
Cuối cùng ngậm một cây kẹo sô-cô-la trong miệng thay thế:
“Cảnh Dư, anh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của em. Em thiếu tiền, anh cho. Em gây chuyện, anh dọn. Nhưng anh Cảnh Duệ chỉ có một yêu cầu.”
Nó nhìn tôi đầy đáng thương.
Tôi nhai rôm rốp thanh kẹo trong miệng:
“Nếu em thích cái loại đàn ông cắm sừng em, thì đừng có khóc, đừng đ/au khổ, chịu đựng đi, và nhất là đừng có gọi cho anh khóc lóc nữa.”
“Hu hu…” Cảnh Dư mếu máo, chẳng phải vì bị cắm sừng, mà là vì bị anh trai m/ắng.
Tôi phớt lờ vẻ tủi thân của nó, bước tới, dí tay vào trán nó quát:
“Khóc cái gì mà khóc? Có bản lĩnh thì làm cho nó sợ em, không dám lăng nhăng nữa. Anh chỉ muốn hỏi, tại sao em gái của Cảnh Duệ lại là người bị cắm sừng? Mặt mũi anh mất hết vì em rồi đấy, còn dám khóc? Loại đàn ông rác rưởi thế mà cũng coi trọng được, mất mặt, biến!”
Tôi thật sự bực, mà cũng chẳng giảng nổi đạo lý, càng không ngăn cản nổi diễn biến của câu chuyện.
Chừng ấy năm, tôi vẫn không khiến được nó từ nữ chính “hoa trắng nhỏ” biến thành “tiểu hắc liên”, cái con bé này lại chẳng học được lấy một chút cáu kỉnh của tôi. Tôi thấy nó đúng là vô dụng.
Ngán ngẩm.
Nó níu tay áo tôi, đôi mắt to long lanh nhìn tôi lấy lòng:
“Anh ơi, em sai rồi…”
Tôi thở dài:
“Tránh xa ra chút.”
Cảnh Dư lại ôm ch/ặt lấy tay tôi như một cái móc treo:
“Không mà không mà~ Em xin lỗi, em đúng là thích kiểu đàn ông rác rưởi đó, làm anh mất mặt rồi~”
Tôi: “……”
Được, ít ra cũng có chút nhận thức rồi đấy.
Tôi đuổi nó về phòng, rồi ngồi đọc sách một lúc.
Không bao lâu sau, Cảnh Dư lại lò dò vào, mang theo hộp th/uốc, lí nhí nói:
“Anh ơi, em bôi th/uốc cho anh nhé…”
Tôi nhìn xuống tay mình, sau khi tắm nước nóng thì chỗ da bị trầy sưng phồng lên.
Hôm sau tôi đến công ty, trợ lý báo dự án từng đàm phán trước đó đã có tiến triển.
Buổi tối có tiệc xã giao, tôi lại gặp Hạ Trác Dương.