Chương 5

Fa Cai La
Cập nhật:
Bọn họ tất nhiên nhận ra Hạ Trác Dương. Trong giới Kinh thành, ai mà không biết hắn chứ? Lũ ngốc đó chỉ biết trợn mắt nhìn tôi bị hắn dẫn đi. Trên xe, vách ngăn ở giữa đã hạ hoàn toàn, tôi ôm lấy hắn, hôn nhau cuồ/ng nhiệt. Tới khách sạn, hắn ôm eo tôi, tôi choàng tay qua cổ hắn. Cả hai bước đi loạng choạng, ngã nhào xuống sofa. Hạ Trác Dương đ/è lên tôi, tôi muốn đ/è lại hắn xuống dưới nhưng mấy lần đều thất bại. Cuối cùng mệt quá, dứt khoát hôn tiếp rồi tính sau. "Anh Hạ, anh có ý gì đây?" Hạ Trác Dương dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống, môi tôi bị hắn mút đến đ/au, hắn hôn dọc xuống dưới. "Tổng giám đốc Cảnh, còn cậu? Mới gặp nhau hai lần đã lên phòng, cậu có ý gì?" Tôi bật cười, gom chút sức đẩy hắn ngã xuống: "Đã hôn rồi, anh nói xem là ý gì?" Hạ Trác Dương mặt đỏ bừng, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi, sắc bén như có lửa. Nhưng rồi cả hai đều cởi hết đồ, lại chẳng ai chịu làm “bên dưới”, thế là... lúng túng thật rồi. Hạ Trác Dương ôm tôi từ phía sau: "Trời sinh là top, cái này không đổi được." Tôi cầm điếu th/uốc, trong tình trạng nửa trên nửa dưới thế này thật sự khó chịu, giọng tôi cũng cáu: "Cút, nói như thể tôi có thể đổi vậy, mẹ nó chứ, anh đã lên giường với bao nhiêu người rồi?" Không phải tôi chê bai gì, chỉ là sợ hắn chơi bẩn. Hạ Trác Dương quấn một góc chăn quanh eo, đưa tay lấy điếu th/uốc từ tay tôi, ngậm vào miệng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao? Tối nay tôi không tới, có phải đi mở phòng với cậu trai đó rồi không?" Tôi nhướng mày nhìn hắn: "Liên quan gì tới anh chứ~" Hạ Trác Dương dập th/uốc. Tôi nhận ra cả hai hút th/uốc chỉ để tìm chút cảm giác. "Vậy giờ làm sao? Đồ cũng cởi hết rồi," hắn ôm eo tôi: "hơi tiếc đấy!" Tôi hất tay hắn ra khỏi eo: "Anh để tôi lên đi." Chóp mũi Hạ Trác Dương chạm vào tai tôi, khẽ cọ cọ: "Chưa từng làm chuyện này với ai khác, Tổng giám đốc Cảnh, lần này nhường tôi đi." Chuyện này hắn không chịu nhường một bước. Tôi ngồi dậy, lại bị hắn kéo ngã xuống. Sáng hôm sau, hai người dậy, tự mình thu dọn. Tối qua chỉ ôm nhau an ủi một chút. Không đi đến bước cuối cùng. Không ai chịu nhường ai. Lúc ra cửa, tôi khoác cổ hắn hôn một cái: "Nếu nghĩ thông rồi thì tìm tôi, kỹ thuật tôi rất tốt đó." Mắt hắn ánh lên ý cười, ôm eo tôi, kéo tay tôi đặt lên "tiểu Hạ Trác Dương": "Cảnh Duệ, cậu có thể thử chấp nhận tôi." Tôi đẩy hắn ra, rời đi. Về sau, tôi và hắn ở H thị thi thoảng vẫn hẹn hò. Nhưng vì chẳng ai chịu nhún nhường, nên vẫn thiếu một chút.