Chương 1

阿晔​
Cập nhật:
Năm thứ ba ta ở lãnh cung, phế hậu đã ch*t. Ta thay cho nàng ta bộ y phục sạch sẽ, chỉnh trang dung mạo, dùng một tấm vải trắng che phủ một đời từ lúc huy hoàng tới lúc suy tàn của nàng ta. ------ "Đã làm phiền công công." Ta lén nhét một viên trân châu vào tay thái giám tới nhận x/á/c, lão ta hài lòng gật đầu với ta. Viên trân châu đó vốn là đồ của phế hậu. Ta dùng nó làm hậu sự cho nàng ta, nghĩ rằng việc này hẳn là có thể tha thứ được. Nàng ta chắc sẽ không trách ta. Hoàng hậu từng được sủng ái, nhưng sau khi ch*t lại bị ch/ôn cất qua loa. Một hố đất cằn cỗi trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của nàng ta. Phế hậu đã ch*t, ta bị phân đến Cán Y Cục. Là cung nữ bước ra từ lãnh cung, dĩ nhiên ta không được bất kỳ ai chào đón. Ta ôm chăn đệm, lui vào một góc phòng. Mùa hè oi bức khó chịu, dưới đất thì đầy kiến, bọ rận, một đêm khó ngủ vốn là chuyện thường tình. Tố Xuân c/ắt nát chăn của ta, ta không hề tính toán. Nàng ta m/ắng ta là phế vật, tai tinh, ta càng không quan tâm. Tất cả những điều này rồi sẽ qua, ta tin ông trời rủ lòng thương xót ta. Ví dụ như việc không để phế hậu tiếp tục tr/a t/ấn giày vò ta nữa, nên nàng ta đột tử trong đêm. Khi ta mang y phục trở về, nghe tin Tố Xuân bị th/iêu ch*t, trong lòng ta là một niềm vui thầm kín. Bởi vì từ nay ta sẽ không bị nàng ta ứ/c hi*p nữa. Tố Xuân vốn hay ngứa ngáy, sau này khắp người nàng ta nổi đầy mụn bọc, mẩn đỏ khó hiểu, mãi không trị khỏi. Lão m/a ma bảo đó là bệ/nh truyền nhiễm, lập tức báo lên tổng quản. Tổng quản chỉ liếc mắt nhìn, rồi dùng khăn tay trắng che mũi, chê bai nói một câu: "Th/iêu đi." Thế là Tố Xuân ch*t, đến cả th* th/ể cũng không được giữ lại. Mọi người đều thấy xui xẻo, sợ nhiễm phải bệ/nh của nàng ta, không một ai chịu thu dọn di vật của nàng ta. Ta xung phong đảm nhận, gom hết đồ đạc của nàng ta, mang tới phòng lửa, từng món một, đ/ốt sạch. Không ai nhìn thấy, trong chiếc chăn bị đ/ốt kia chứa đầy kiến rận đ/ộc. "Tố Xuân tỷ tỷ, tỷ đi mạnh khỏe." ... Sau khi Tố Xuân mất, hoàn cảnh của ta tốt hơn đôi chút, ít nhất không phải ngủ dưới đất nữa. Phế hậu từng nói với ta, nếu muốn sống tiếp thì phải cầu cạnh nịnh nọt nhân vật lợi hại hơn mình giống như con sâu cái kiến, nếu muốn có được quyền lợi và địa vị thì phải không từ th/ủ đo/ạn, lạnh nhạt vô tình. Nàng ta nói nàng ta tưởng rằng bản thân mình đã đủ tàn đ/ộc nhưng ở trong thâm cung tường cao này, nàng ta mới biết rõ cái gì gọi là tàn đ/ộc. Đế vương vô tình, muốn sống tiếp chỉ có thể dựa vào th/ủ đo/ạn, nhưng nàng ta lại ký gửi cơ hội sống tiếp vào nam nhân cao cao tại thượng kia, đến cùng vẫn là nàng ta quá ngây thơ. Hắn vui vẻ, nàng ta sẽ là hoàng hậu sủng ái đứng đầu hậu cung. Hắn không vui, nàng ta sẽ là nữ nhân đi/ên không ai thăm hỏi nơi lãnh cung. Phế hậu ngoài miệng là mắ/ng ch/ửi hoàng đế nhưng người nàng ta nhớ mãi không quên trước khi ch*t vẫn là hắn. Nàng ta yêu hắn, chỉ là nàng ta không nhìn rõ, tình yêu của bậc đế vương, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi. Cây hồng trong viện Trương mỹ nhân đã kết trái, Trương mỹ nhân ham ăn, đã trèo cây hái hồng, dọa cung nhân sợ ch*t khiếp. Ta ôm y phục, đưa tới cung Trương mỹ nhân, tì nữ thân cận của nàng ấy đẩy ta một cái, y phục rơi xuống đất, lại bẩn rồi. "Nô tài mắt m/ù, không nhìn thấy nương nương có nguy hiểm à, làm lo/ạn cái gì.” Ta quỳ dưới đất, hoảng hốt lo sợ nói: "Tỷ tỷ tha tội, tha cho nô tì.” Nàng ấy mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay: "Mau cút đi.” Ta không nhanh không chậm đứng dậy, nhặt y phục dưới đất, nhìn Trương mỹ nhân đang ăn lấy ăn để hồng trên cây, quả thật rất nguy hiểm. Nhân lúc mọi người đang hoảng lo/ạn dưới cây, ta chen vào trong đám người, hô một tiếng "Nương nương cẩn thận”, Trương mỹ nhân trượt chân, rơi xuống sau một tiếng hét chói tai. Khi cung nhân h/oảng s/ợ, ta vội vàng chạy tới gốc cây, giơ tay đỡ Trương mỹ nhân, là ta không tự lượng sức mình, đã cùng Trương mỹ nhân ngã sõng soài ra đất, ta đã trở thành đệm thịt người, g/ãy cánh tay. Còn Trương mỹ nhân thì không sao cả. Trùng hợp người ấy đã tới. Nam nhân khiến phế hậu vừa oán h/ận vừa nhớ nhung cả đời - Tiêu Cảnh Càn. Người ấy liếc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, nhìn những người đang quỳ dưới đất giống như nhìn con sâu cái kiến. "Chuyện gì xảy ra?” Hắn cất giọng nói trầm thấp đầy lôi cuốn. Trương mỹ nhân ấm ức nói: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ muốn ăn hồng, nhưng bất cẩn ngã, may thay có tiểu cung nữ kia c/ứu thần thiếp, nếu không thần thiếp đã…” Nàng ấy nói rồi lí nhí nghẹn ngào. Hắn ôm Trương mỹ nhân vào lòng, an ủi nói: "Đồ ngốc, muốn ăn hồng thì bảo cung nhân đi hái không phải là được rồi sao, lần sau không cho phép trèo cây nữa.” Trương mỹ nhân áp vào lồng ng/ực hắn, nũng nịu đồng ý. Khi ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, ta mới phát hiện mình vẫn đang nằm dưới đất. Ta vội vàng bò dậy quỳ ngay ngắn, nhưng lại động phải vết thương ở cánh tay, cơn đ/au làm ta hít sâu một hơi lạnh, nhíu ch/ặt đầu lông mày. Hắn chỉ nhìn ta một cái, con ngươi sâu thẳm ấy làm người ta h/oảng s/ợ, nhưng lại có sự hấp dẫn to lớn, khiến người ta muốn thăm dò, truy đến nơi sâu thẳm trong lòng hắn. "Ngươi tên gì?” Hắn hỏi ta. "Nô tì tên Bạch… Bạch Thanh.” Hắn ta hứng thú nói: "Bạch Thanh, Bạch Thanh, cái tên này hay đấy. Ta phủ phục dưới đất, run run cánh tay bị thương đang đ/au đớn. Hắn nhìn ra ta đang nhịn đ/au thì khẽ cười, nói với Trương mỹ nhân: "Là người thông minh, sau này giữ lại bên cạnh nàng đi.” Trương mỹ nhân đương nhiên rất vui, dù sao thì ta cũng đã c/ứu nàng ấy mà. Ta vốn không phải tên Bạch Thanh, mà là Bạch Càn. Khi mới vào cung, m/a ma đã bắt ta đổi tên, Càn Bạch Thanh, chỉ vì tránh phạm phải chữ Càn trong tên hoàng thượng. Ta đã chịu không ít trận đò/n roj vì không sửa được, sau này cuối cùng cũng nhớ được, ta tên Bạch Thanh, không phải tên Bạch Càn. Ta vẫn luôn nhớ lời phế hậu nói với ta. “Bạch Thanh, cũng là kẻ đảo trắng thay đen. Một người hèn nhát như ngươi mà còn dám mơ tưởng đảo ngược sự thật, thật là một trò khôi hài.”