Chương 2

阿晔​
Cập nhật:
Trương mỹ nhân đã thu nhận ta, ta rời khỏi Cán Y Cục, vào Hạm Đảm Viện. Lâm Hương lúc nào cũng nhắm vào ta, hại ta bị trách ph/ạt không ít lần, nhưng ta không hề oán h/ận nàng ta, mà đối với nàng ta vẫn luôn đối xử cung kính, nàng ta thấy ta là một người quy củ nên cũng không "ngáng chân” ta nữa. Thân là tì nữ thân cận của Trương mỹ nhân, Lâm Hương luôn vênh váo hống hách, với cái tính ngông nghênh ngang ngược này của nàng ta sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Lâm Hương đã bị ch/ặt hai chân, khâu miệng, đưa đến “chuồng lợn”, nơi đó là chỗ chuyên xử lý cung nhân phạm tội. Nàng ta đã đụng phải muội muội của Hàn quý phi. Ngày đó khi đi ngang qua Hoa Viên, ta và Lâm Hương đã gặp một cô nương, đi theo bên cạnh cô nương đó là Cẩm Tú. Khi ta ở lãnh cung, Hàn quý phi từng tới lãnh cung, trong tốp người hầu sau lưng nàng ta có Cẩm Tú, ta sở dĩ nhớ nàng ta là bởi vì nàng ta từng đ/á/nh ta. Khi Hàn quý phi nhục mạ phế hậu, ta c/ầu x/in cho phế hậu, kết quả là Cẩm Tú chạy ra bạt tai ta mười cái. Hàn quý phi rất tán thưởng nàng ta, nhưng chưa từng trọng dụng nàng ta. Ta bất cẩn vấp chân, đụng vào Lâm Hương, nàng ta không đứng vững liền thuận đà đẩy ngã cô nương kia. Cẩm Tú không nói hai lời liền bạt tai Lâm Hương, m/ắng nàng ta là cẩu nô tài m/ù mắt ti tiện. Lâm Hương nào phải kẻ cam tâm chịu nhục, nàng ta lập tức m/ắng trả lại, m/ắng luôn cả cô nương kia. Ta kéo nàng ta, ra hiệu nàng ta đừng kích động, kết quả nàng ta cũng đ/á/nh luôn cả ta. Cẩm Tú và Lâm Hương tụm lại đ/á/nh nhau, ta bảo vệ cô nương kia ở sau lưng, nàng ta cảm kích nói cảm ơn ta. Hàn quý phi phái người tới Hạm Đảm Viện bắt Lâm Hương đi, Trương mỹ nhân sợ hết h/ồn, không dám lên tiếng. Từ đó về sau, ta đã thay thế vị trí của Lâm Hương. Nói ra thì cũng trách ta vấp chân, nếu không cũng sẽ không hại đến Lâm Hương. Ta đến "chuồng lợn” thăm Lâm Hương, nàng ta đã không còn dạng người. Khi nhìn thấy ta, nàng ta gi/ận dữ trừng mắt với ta, phát ra những tiếng ư ư, muốn ch/ửi nhưng không mở được miệng. Ta ôm nàng ta, ghé sát tai nói: "Lâm Hương tỷ tỷ, tỷ chịu khổ rồi…” Khi ta rời đi, nàng ta sợ hãi nhìn ta, ta mỉm cười nói với nàng ta: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt Trương mỹ nhân.” Nghe nói Lâm Hương đã ch*t, ch*t không nhắm mắt. Khi ta tới "chuồng lợn” nhìn nàng ta lần cuối thật sự đã bị h/oảng s/ợ, hai mắt nàng ta nhìn chằm chằm ta, ta vừa khóc vừa phủ khăn trắng lên, nhìn nàng ta bị khiêng ra ngoài. "Lâm Hương, nếu như tỷ sửa cái tính của mình thì đã không đến nỗi đi đến kết cục này.” ... Trương mỹ nhân có th/ai. Ngày nọ, Trương đại nhân tới cung thăm nàng ấy, trên khuôn mặt Trương mỹ nhân hiện rõ vẻ hoảng lo/ạn, ra lệnh tất cả cung nhân đi ra ngoài, chỉ giữ lại Trương đại nhân và một thái giám do ông ta dẫn tới. Trương mỹ nhân gọi ta tới bên cạnh, nói với ta là nàng ấy đã có th/ai, đồng thời yêu cầu ta thề đ/ộc không được nói cho bất cứ người nào khác. Nàng ấy không tin người khác, tất nhiên cũng không tin ta. Sở dĩ nàng ấy nói với ta chỉ vì bình thường ta không giỏi biểu đạt nhưng biết tiến biết lùi. Ta đồng ý với nàng ấy, đồng thời thường xuyên lén lút tới Ngự Y Phòng lấy th/uốc cho nàng ấy. Trương đại nhân đã cài một tiểu thái giám ở Ngự Y Phòng, người đó sẽ là người bắt mạnh cho Trương mỹ nhân. Hàn quý phi một tay che trời ở hậu cung, nàng ta không cho phép bất cứ nữ nhân nào hạ sinh long chủng trước nàng ta, Trương mỹ nhân đương nhiên biết, nhưng vì đứa trẻ, nàng ấy không quan tâm được nhiều như vậy. Mỗi ngày Trương mỹ nhân đều sống trong nơm nớp lo sợ, may thay hoàng thượng đã có phi tần sủng mới, không tới Hạm Đảm Viện nữa, nếu không con của nàng ấy sẽ không giữ được. Năm tháng sau, bụng của Trương mỹ nhân đã rõ. Cả ngày nàng ấy lo lắng bất an, thường xuyên gi/ật mình tỉnh giấc trong đêm, hỏi ta con của nàng ấy còn không. Trương mỹ nhân quá yếu, cuối cùng nàng ấy vẫn không bảo vệ được đứa bé đó. Nàng ấy vì sợ hãi mà tinh thần hoảng lo/ạn, sau một cú trượt chân, đứa trẻ đã mất. Chuyện nàng ấy sảy th/ai đã kinh động tới phi tần các cung, cũng kinh động tới Tiêu Cảnh Càn. Hắn ta tức gi/ận đùng đùng, đ/ập vỡ bát th/uốc bổ, không biết là tức vì không giữ được cốt nhục của mình hay là tức vì Trương mỹ nhân giấu giếm hắn. Sau khi Tiêu Cảnh Càn rời đi, Hàn quý phi đã tới. Khi nàng ta nhìn thấy ta, có phần ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là người bước ra từ lãnh cung?” Ta cúi đầu: "Bẩm nương nương, nô tì là người bước ra từ lãnh cung.” Nàng ta cười xùy một tiếng: "Ngươi leo nhanh đấy.” "Tạ nương nương quá khen.” Nàng ta châm biếm Trương mỹ nhân mấy câu rồi rời đi, khi sắp đi, nàng ta đã hỏi tên ta.