Chương 3
Lãnh cung có m/a làm lo/ạn, cung nhân đều nói con m/a đó là phế hậu đã ch*t.
Q/uỷ thần, đều sinh ra từ tâm.
Nếu như thật sự là phế hậu, vậy tại sao nàng ta không tới tìm ta đòi n/ợ.
Đêm khuya, ta xách đèn lồng tới lãnh cung, xem xem con m/a kia rốt cuộc là thứ gì.
Vốn là mảnh đất vắng lặng, vì trời đổ mưa mà càng thêm âm u.
Ta đẩy mở cửa, cánh cửa lạch cạch vang vọng trong điện.
Bên trong là một khoảng tối đen.
Ta thắp sáng đèn trong điện, nhìn bốn phía xung quanh, vẫn như trạng thái khi ta rời đi.
Chỉ là ở sau cột có thêm một chậu lửa vẫn chưa kịp thu dọn, trong chậu vẫn còn tiền giấy vẫn chưa ch/áy hết và tàn lửa vẫn chưa tắt.
Con m/a này thú vị đấy.
Ta đ/ốt ch/áy tiền giấy trong chậu lửa lần nữa, nhỏ tiếng than khóc, thương tiếc cho người quá cố.
Người trốn trong bóng ta than thở một tiếng, tiếng động tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai ta.
Ta lẳng lặng dập lửa, dọn dẹp lãnh cung một lượt, trước khi đi nhìn quanh nội điện, nói: “Nương nương, nô tì phải đi rồi, sau này không biết có còn cơ hội tới thăm người nữa không, nô tì nguyện cầu phúc cho nương nương cả đời, xin ông trời cho nương nương đầu th/ai vào một nhà tốt, không phải chịu tủi nh/ục như thế này nữa.”
Ta đóng cửa lại, nhưng không hề rời đi.
Một lúc sau, một bóng đen lén la lén lút bước ra ngoài, vội vàng rời đi.
Là một thái giám.
Qua mấy ngày, ta tới Ngự Dược Phòng lấy th/uốc cho Trương mỹ nhân, đã gặp được thái giám kia.
Đêm đó mặc dù ta không nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, nhưng vẫn nhớ kỹ dáng người, trang phục và dáng đi của hắn ta.
Phía sau hắn ta có mấy tiểu thái giám đi theo, mấy người vội vàng tới Ngự Dược Phòng.
Ta lùi sang một bên, cúi đầu theo quy củ.
Hắn ta dừng bước ở trước mặt ta, hỏi: “Ngươi là người cung nào?”
“Nô tì là cung nhân của Hạm Đảm Viện.”
Hắn ta không nói thêm gì nữa, dẫn một đám ngự y vội vàng rời khỏi.
Lý Tấn Niên gọi ta sang một bên, lo lắng hỏi: “Sao ngươi lại dây vào hắn ta?”
“Ta không quen vị công công đó, hắn ta chỉ hỏi ta là người cung nào thôi.”
Lý Tấn Niên nhìn bốn phía xung quanh rồi thì thầm nói với ta: “Hắn ta là Triệu Dần Chi, một trong những người hầu thân cận, là người bệ hạ rất tín nhiệm, là người th/ủ đo/ạn đ/ộc á/c, sau này ngươi gặp hắn ta thì tránh đi, cẩn thận không giữ được cái mạng nhỏ của mình.”
Ta gật gật đầu, nói: “Ta sẽ nhớ kỹ, cảm tạ Lý công công nhắc nhở.”
Nói tới Lý Tấn Niên cũng có chút thú vị.
Hắn ta vốn dĩ là đại phu trong dân gian, vì bị người h/ãm h/ại c/ứu người khiến người ch*t mà dây vào quan phủ, cùng đường bí lối định t/ự v*n nhưng được Trương đại nhân c/ứu giúp.
Khi đó đúng lúc Trương mỹ nhân đã có th/ai, Trương đại nhân đã đưa Lý Tấn Niên vào Ngự Dược Phòng, trở thành công công hầu th/uốc, cũng âm thầm giúp đỡ Trương mỹ nhân.
Hắn ta lòng dạ rộng rãi, chưa từng oán trách Trương đại nhân, là một người có ân tất báo.
Từ sau khi Trương mỹ nhân sảy th/ai, hoàng thượng đã nửa năm không tới Hạm Đảm Viện.
Trương mỹ nhân suốt ngày buồn bực không vui, ăn nuốt không trôi, thường xuyên uống th/uốc bồi bổ cơ thể, sắp trở thành một người th/uốc.
Hồng trên cây trong sân đã đến mùa.
Trương mỹ nhân thích ăn hồng, ta bèn trèo lên cây hái.
Thân cây cao hơn tường rất nhiều, có thể nhìn thấy bên ngoài bức tường, ta đã nhìn thấy nam nhân khiến Trương mỹ nhân nhớ nhung đó.
Thật là ngạc nhiên.
Phía sau Tiêu Cảnh Càn chỉ có một mình Triệu Dần Chi đi theo.
Hai nha đầu dưới gốc cây hỏi: “Thanh tỷ tỷ, sao tỷ còn chưa hái?”
Ta nhìn xuống dưới, cảnh tượng này dường như đã từng thấy.
Chỉ là người trèo cây năm đó là Trương mỹ nhân, còn ta vẫn chỉ là một nha đầu giặt đồ.
“Sắp xong rồi đây.”
Người nọ đã đến cửa, nhưng không bước vào, mà lại nhìn lên cây.
Nếu hắn đã không định lên tiếng, ta cũng cứ giả vờ không nhìn thấy.
“Thanh tỷ tỷ, nương nương ăn không?”
Ta hái đầy một giỏ, đáp: “Ăn chứ?”
Ta cột dây giỏ lại đưa xuống dưới, lúc này, hắn cũng đã bước vào.
Khi ta nhìn thấy hắn, vì lo sợ mà trượt chân, ngã thẳng xuống dưới.
Triệu Dần Chi phóng người vọt tới, vững vàng đỡ được ta.
Ta vẫn chưa kịp hoàn h/ồn, sững sờ nhìn Triệu Dần Chi, hắn ta hơi nhíu mày, quở m/ắng: “Trước mặt bệ hạ còn ra thể thống gì.”
Ta vội vã lùi lại sau mấy bước rồi quỳ xuống, các cung nhân cũng quỳ rạp dưới đất.
“Nô tì tham kiến bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Cảnh Càn bước mấy bước lại gần, chăm chú nhìn ta hồi lâu, nói: “Người có thể khiến Dần Chi ra tay c/ứu giúp, ngươi là người đầu tiên.”
Ta vội vàng đáp: “Xin bệ hạ thứ tội, nô tì đã biết sai.”
Hắn nói: “Đứng lên đi.”
“Ngươi tên gì?”
Đây là lần thứ hai hắn hỏi ta.
Ta trả lời: “Nô tì tên Bạch Thanh.”
Khi Trương mỹ nhân nhìn thấy Tiêu Cảnh Càn, khuôn mặt trắng xanh bỗng chốc có sức sống, nàng ấy rưng rưng chực trào nước mắt, nhưng không dám để nước mắt rơi xuống, dù sao nàng ấy cũng không phải người có thể làm nũng trong lòng hoàng thượng nữa.
Dáng vẻ của Trương mỹ nhân khiến người ta nảy sinh thương cảm.
Tiêu Cảnh Càn nói mấy câu an ủi nàng ấy, nhưng ánh mắt lại không mang chút dịu dàng nào.
Đúng là đế vương vô tình mà.
Cung nhân đều lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Ta cảm ơn Triệu Dần Chi, hắn ta rất khách sáo nói với ta hai câu, sau đó vòng vo một vòng lớn mới hỏi.
Có phải ta từng hầu hạ phế hậu.
Chà, quả nhiên là hắn ta.
Ta nói: “Nô tì từng có vinh hạnh hầu hạ nương nương ba năm, đáng tiếc ông trời không có mắt, khiến nương nương...”
Ta rơi nước mắt, hắn ta đưa khăn tay cho ta, nói: “Cô nương bớt đ/au buồn.”
Khi sắp đi, Triệu Dần Chi tặng cho ta một miếng ngọc bội, bảo ta có việc gì có thể dùng ngọc bội tìm hắn ta.
Ta nhận lấy, không hề hỏi hắn ta tại sao lại giúp ta, hắn ta cười nói: “Ngươi là một người thông minh.”
Ta cúi người hành lễ, nói: “Đa tạ công công.”
Nhìn cây hồng trong sân kia, ta có chút ngẩn ngơ, nếu như hôm nay Triệu Dần Chi không đỡ ta, ta phải đi bước tiếp theo như thế nào đây.