Chương 13
Vị muội muội kia của Hàn quý phi lại vào cung, ta và nàng ta tình cờ gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, nàng ta nhận ra ta bèn hàn huyên với ta mấy câu.
Ta mời nàng ta tới cung ngồi chơi, giữ nàng ta ở lại nói mấy câu không có ích gì, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Cảnh Càn tới.
Muội muội của Hàn quý phi là người hiền hòa, tướng mạo tuy không bằng Hàn quý phi nhưng lại hơn mấy phần dịu dàng và điềm tĩnh, là điều mà nữ nhân trong thâm cung này không bì được, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Khi nàng ta nhìn thấy Tiêu Cảnh Càn, mặt nàng ta
hơi đỏ, vẫn mãi cúi đầu, khi Tiêu Cảnh Càn nói chuyện với nàng ta, nàng ta cứ ngại ngùng nhìn hắn, đúng là khiến người ta phải động lòng yêu mến.
Sau khi Hàn Hinh Nhi rời đi, Tiêu Cảnh Càn nghiêm mặt, hỏi: "Nàng lại đang mưu kế điều gì?”
Ta cười nói: "Bệ hạ cảm thấy Hinh Nhi cô nương như thế nào?"
Hắn vòng tay ôm eo ta, nói: "Có gì nói thẳng.”
Ta thuận thế dựa vào ng/ực hắn, nói: "Bệ hạ người đoán thử nếu như tỷ muội Hàn gia trở mặt với nhau, Hàn đại nhân sẽ giúp đỡ ai?”
Huống hồ Hàn Hinh Nhi có ý với Tiêu Cảnh Càn, cũng không phải là ép buộc người ta làm việc không muốn.
"Nếu như tỷ muội bọn họ đồng tâm, vậy hậu cung của trẫm thành họ Hàn mất rồi.”
"Bệ hạ đừng xem thường lòng đố kỵ của nữ nhân, huống hồ thần thiếp cũng sẽ không cho phép bọn họ đồng tâm.”
Hắn cười lớn, bàn tay ôm ta thêm mấy phần sức: "Nàng đúng là một người thú vị.”
Ta cong môi, quàng lấy cổ hắn, hỏi: "Vậy bệ hạ đã động tâm chưa?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nói: "Ánh mắt nàng nhìn trẫm luôn mang theo sự lạnh nhạt và chán gh/ét, mặc dù nàng che giấu rất kỹ nhưng nàng vẫn sẽ lộ ra trong lúc vô tình, trẫm rất tò mò, rốt cuộc nàng là ai?”
Ta rụt tay về, lùi về sau mấy bước nói: "Thần thiếp chỉ là một người bình thường, là bệ hạ nghĩ nhiều rồi.”
Hắn biết dù có hỏi thế nào đi chăng nữa thì đáp án cũng đều như nhau, vậy nên hắn đã rời đi.
"Trẫm chấp nhận lời đề nghị của nàng, nàng đừng làm trẫm thất vọng.”
"Thần thiếp chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi, cung tiễn bệ hạ.”
Lòng đố kỵ của con người sẽ cắn nuốt tất cả mọi thứ giống như rắn, sự phản bội người thân cận, sự vô tình của người thương đều sẽ h/ủy ho/ại lý trí của một người, Hàn quý phi dù có mạnh mẽ bao nhiêu thì chung quy vẫn là nữ nhân.
Một nữ nhân kiêu ngạo ngang ngạnh làm sao có thể cho phép người khác phản bội nàng ta.
Tiêu Cành Càn cảm thán, nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi như nhau, nhưng hắn lại nguyện ý lợi dụng ta, một người như rắn rết, vậy chẳng phải hắn cũng là tiểu nhân sao?
Tất cả sóng yên biển lặng đều là bắt đầu của mưa gầm gió rền.
Giống như Hàn quý phi lúc này, Hàn quý phi đang nhẫn nhịn.
Nàng ta vẫn còn sót lại một chút tình cảm nên nàng ta không muốn ra tay với Hàn Hinh Nhi, bởi vì suy cho cùng đó là cũng là muội muội của nàng ta.
Tiêu Cảnh Càn từ sau khi nạp Hàn Hinh Nhi vào hậu cung thì sống giống như một hôn quân mất hết tinh thần, mấy ngày không thượng triều, suốt ngày ở trong Lạc Tiên Cung, đêm đêm hát ca.
"Bệ hạ đúng là sủng Thục phi nương nương, ngay cả Lạc Tiên Cung cũng đặc biệt xây cho nàng ấy.”
"Nghe nói bệ hạ còn vẽ một bức xuất dục đồ cho Thục phi nương nương, cất giữ ở Chính Nguyên điện.”
Hai cung nhân đang bàn tán hoàn toàn không chú ý ra ta đã đứng hồi lâu ở phía sâu.
Ta khẽ hắng giọng, bọn họ gi/ật mình quay người lại, sau khi nhìn thấy ta thì lập tức quỳ xuống.
"Bàn tàn bệ hạ sau lưng là tội ch*t, không được nói bậy bạ.”
"Dạ, nô tì không dám có lần sau.”
Trên đường đến Ngự Dược Phòng đã nghe không ít việc hoang đường của hoàng thượng và Thục phi, không biết Hàn quý phi đang suy nghĩ thế nào.
Khi Lý Tấn Niên nhìn thấy ta, đã kinh ngạc chốc lát, hắn ta nói như thế đã trải qua mấy kiếp, khi lần trước gặp mặt ta còn là một cung nhân của Hạm Đảm Viện, bây giờ đã là Uyển phi của hoàng thương.
"Thanh cô nương…” Lý Tấn Niên có hơi khó xử nhìn ta.
"Sao vậy?”
Khi hắn ta đưa th/uốc cho ta, đã thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ta có đồng tình, có thương xót.
"Th/uốc này uống nhiều có hại cho cơ thể, người… có thể không uống thì đừng uống.”
Ta cười gật đầu với hắn ta: "Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
"Lòng người ở thâm cung này khó dò, người đã trở thành Uyển phi, tất nhiên sẽ không tránh khỏi phiền phức, người phải cẩn thận hơn.”
Lý Tấn Niên tiễn ta ra khỏi Ngự Dược Phòng, dặn dò từng việc, chỉ lo ta bất cẩn mất cái mạng nhỏ, khi ta sắp đi, hắn ta vẫn lo lắng nhìn theo ta, nhắn nhủ ta đề phòng khắp chốn.
Sự quan tâm của hắn ta đối với ta trái lại khiến ta có phần hổ thẹn, ta lấy th/uốc từ hắn ta không phải để ta uống, nhưng hại hắn ta lo lắng như vậy, thật sự là không nên.