Chương 14
Tin Hàn thục phi mang th/ai đã truyền khắp hậu cung, Tiêu Cảnh Càn mặt mày xám xịt tới cung ta, đuổi cung nhân đi hết, vây ta ở cạnh bàn, chất giọng trầm thấp vang lên bên tai ta: "Trẫm thà rằng để nàng sinh một đứa con cho trẫm, nhưng tại sao cứ nhất định phải là người của Hàn gia.”
Hắn đang gi/ận sự lực bất tòng tâm của chính mình.
"Bệ hạ chớ đừng quên việc từng cho Hàn Hinh Nhi uống th/uốc tránh th/ai.”
Cơ thể hắn hơi run, khó có thể tin nổi nhìn ta, hỏi: "Sao nàng biết được?”
"Sức khỏe của thần thiếp không tốt, thường xuyên tới Ngự Dược Phòng bốc th/uốc, tất nhiên cũng sẽ biết.”
Hắn bóp lấy cổ ta, nhưng không có dùng sức, giống như đang thưởng thức một món đồ thú vị, nhìn ta rất lâu.
"Bệ hạ, ngắm đủ chưa?”
Hắn thả ta ra, vội vã quay lưng đi, ít nhiều cũng có phần hoảng lo/ạn.
Ta rót cho hắn một tách trà, đặt vào tay hắn, hắn uống cạn sạch một hơi.
Ta nói: "Bệ hạ không phải lo lắng, Hàn thục phi không có mang th/ai, đó chỉ là cách thần thiếp dùng để kí/ch th/ích Hàn quý phi mà thôi.”
Th/uốc ta lấy từ Lý Tấn Niên là để cho Hàn Hinh Nhi uống.
Trong mắt hắn lập tức ánh lên niềm vui vẻ, hỏi: "Thật chứ?”
"Bệ hạ đúng thật là vô tình, Hàn thục phi người ta một lòng đều đặt trên người người, mà người lại chẳng quan tâm lấy nửa phần.”
Hắn có phần x/ấu hổ húng hắng kho khẽ, đ/á/nh trống lảng: "Gần đây không biết Dần Chi đang bận cái gì mà tìm mãi không thấy người.”
Nói tới cũng phải, đã lâu chưa gặp Triệu Dần Chi rồi, dường như hắn ta không ở trong cung.
Ngày hôm sau sau khi tin Hàn Hinh Nhi mang th/ai được truyền đi, Hàn quý phi đã triệu kiến ta.
Sắc mặt của nàng ta tái nhợt hơn, như thể đã đổ bệ/nh.
“Gần đây bệ hạ có sai ngươi làm gì không?”
Ta chầm chậm không nói nên lời, nàng ta mất kiên nhẫn nói: “Có gì thì nói mau, bổn cung không có thời gian dây dưa với ngươi.”
Ta khó xử nói: “Bệ hạ muốn nô tì… muốn nô tì giả vờ mang th/ai, như vậy sẽ có thể bảo vệ thục phi nương nương.”
Hàn quý phi tức gi/ận bóp ch/ặt khăn cẩm trong tay đến biến dạng, nghiêm giọng nói: “Ngài ấy thật sự muốn ngươi làm như vậy?”
“Bệ hạ còn nói… thục phi nương nương dịu dàng hiền lương, có phong thái của mẫu nghi thiên hạ, ngài ấy rất thích.”
Hàn quý phi ném tách trà nóng về phía ta, mảnh vụn b/ắn lên tay ta, m/áu tươi tuôn trào, may mà trà không nóng, chỉ có rây ướt vạt áo mà thôi.
Khi ta trở về phòng, đã ngửi được mùi hương quen thuộc nhưng không thuộc về phòng ta.
“Triệu công công, nếu đã đến thì ra đi.”
Hắn ta nhảy xuống từ trên xà ngang, nói: “Ta tưởng là cung nhân.”
Ánh mắt hắn ta rơi vào tay ta, lập tức lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương?”
“Rá/ch xíu da thôi, không phải việc to t/át.”
Hắn ta lấy một bức chân dung ra khỏi ng/ực, là cô nương đã nghiệm thân thay ta.
Khi đó tiến cung phải là người trong sạch, cô nương đó không muốn vào cung, lấy cái ch*t ra đe dọa, ta đã thay thế nàng ấy, nhưng khắp thân ta toàn là s/ẹo, tất nhiên là không qua được, nàng ấy đã nghiệm thân vẽ chân dung bằng tên ta, sau đó phụ thân nàng ấy đã m/ua chuộc công công, người tiến cung đã biến thành ta.
“Ngươi quen không?” Hắn ta hỏi ta.
“Quen.”
Hắn ta không ngờ ta sẽ thừa nhận, tay đang cầm bức chân dung kia buông cũng không được mà cầm cũng không xong.
“Ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Ta đi đến trước mặt hắn ta, hỏi: “Giải thích điều gì?”
Vẻ mặt hắn ta đầy phức tạp, trong ánh mắt thoáng một vệt đ/au khổ, mắt đỏ lên, nói: “Ngươi tên Bạch Càn có phải không?”
Tuy lòng ta có chút hoảng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta.
"Mấy ngày không thấy bóng dáng Triệu công công đâu không ngờ là lại đi điều tra ta.”
Hắn ta đột nhiên giữ ch/ặt bả vai ta, ép hỏi: "Ngươi là Bạch Càn sao?”
Ta không dám nhìn hắn ta, bèn quay mặt đi, nói: "Ta phạm húy tên bệ hạ, nên đổi thành Thanh, có điều gì không thỏa sao?”
Hắn ta không biết là vui mừng hay là đ/au khổ, rõ ràng lệ nóng quanh tròng chực rơi nhưng lại đang cười.
“Ngài sao vậy?” Ta hoang mang hỏi.
“Ngươi… ngươi còn nhớ Tống Kinh Niên không?”
Tống Kinh Niên, cái tên này… đã chín năm trôi qua chưa từng nghe thấy, ta tưởng rằng mình đã quên mất rồi, thế nhưng vừa nhắc tới, dường như ngày tháng ta gọi “Kinh Niên ca ca” vẫn đang là ngày hôm qua.
Triệu Dần Chi, không ngờ ngài lại là Tống Kinh Niên.
Hắn ta áy náy cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi, nếu như năm đó ta về nhà sớm hơn một chút, mẹ ta cũng sẽ không…”
“Ta đã quên mất việc quá khứ, Triệu công công cũng đừng nhắc lại nữa.”
Hắn ta dè dặt hỏi: “Muội h/ận ta không?”
“Tại sao ta phải h/ận ngài?”
“Những năm qua muội đã trải qua như thế nào?”
Ta cười xùy hỏi: “Ngài muốn biết à?”
Hắn ta gật gật đầu.
Ta cởi áo ra, hắn ta hoảng hốt quay đầu đi: "Muội làm gì vậy?”
Ta đưa lưng về phía hắn ta, nói: "Không phải ngài muốn biết ta trải qua như thế nào à, ngài quay đầu lại nhìn là sẽ biết.”
Có lẽ hắn ta bị tấm lưng thảm không nỡ nhìn của ta dọa cho khiếp h/ồn, lời nói tắc nghẹn ở trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không nói nổi thành lời.
Mặt ta không đổi sắc, nói: "Vết ở eo là tự mình ta đóng đấy.”
"Tại sao?”
"Tống đại nương đã b/án ta cho kẻ buôn người, kẻ buôn người lại b/án ta cho một lão thái giám đã ra khỏi cung, lão thái giám đã nuôi rất nhiều tiểu cô nương, giày vò tr/a t/ấn bọn họ bằng nhiều cách khác nhau, eo ta bị lão ta khắc một chữ kỹ, vì vậy ta đã tự tay dùng miếng sắt nung là chữ cái gh/ê t/ởm đó đi.”
"Đủ rồi… đừng nói nữa.”
Hắn ta run tay kéo áo ta lên, che đi những vết s/ẹo mà hắn ta không muốn nhìn thấy.
"Mỗi lần khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những bé gái đó, ta đều đang tưởng tượng mọi người sẽ tới c/ứu ta, thế nhưng… ta lại không đợi được.”
Triệu Dần Chi, từ trước tới giờ ta chưa từng h/ận mọi người, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài lai lịch bất minh, khi đó đang độ mất mùa, Tống đại nương không nhất thiết phải nuôi dưỡng ta, bà ta b/án ta, ta chỉ coi là mệnh mình không tốt mà thôi.
Nhưng hiện tại, ta lại không thể không lợi dụng nỗi áy náy này của ngài để khiến ngài cam tâm tình nguyện để cho ta lợi dụng, đời này là ta có lỗi với ngài.