Chương 16
Hàn quý phi lại rất nín gi/ận, cũng đã lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ phái người theo dõi ch/ặt chẽ mà thôi.
Mỗi ngày Tiêu Cảnh Càn hạ triều liền đến Lạc Tiên Cung, thậm chí còn nói nếu như Tiêu Hinh Nhi sinh được con trai thì sẽ lập tức phong làm thái tử ngay trên triều, Tiêu đại nhân đương nhiên đắc ý quên giữ mình, cũng rời mục tiêu chú ý từ Hàn quý phi sang Hàn Hinh Nhi, cứ cách dăm ba hôm lại sai người mang đồ đến Lạc Tiên Cung.
Hàn quý phi tuy tức gi/ận nhưng vẫn chưa chịu ra tay, nàng ta tức mà không có nơi trút gi/ận nên đã xả hết bực tức lên người cung nhân, người của An Khánh Cung đều tức mà không dám nói, chỉ biết m/ắng mỏ nàng ta ở sau lưng.
Cẩm Tú què chân đang nhỏ tiếng nguyền rủa nhưng bị ta bắt ngay tại trận.
“... Uyển phi nương nương!”
"Cẩm Tú, chúng ta thật đúng là có duyên.”
Nếu Hàn quý phi đã có lửa gi/ận, vậy ta sẽ giúp nàng ta đ/ốt to hơn.
Lý Tấn Niên đã biết mục đích lấy th/uốc của ta, hắn ta không hề oán trách cũng không hề tức gi/ận, ta dặn dò cái gì hắn ta sẽ làm cái đó, nghe lời tới mức làm ta kh/iếp s/ợ.
Hắn ta cũng không giấu giếm suy nghĩ trong lòng mình, thẳng thắn nói thẳng: "Thanh cô nương là người làm việc lớn, là người thông minh có khí phách, không giống đàn bà trong thâm cung này, nô tài không cầu mong gì nhiều, chỉ mong sau này cô nương có thể nhớ tới nô tài là được.”
Ta cười nói: "Nếu như ta thất bại, ngài cũng sẽ phải xuống địa ngục theo đấy.”
Hắn ta không quan tâm, bật cười, nói: "Nô tài vui vẻ chấp nhận, ch*t không một lời oán thán, có vinh hạnh quen được Thanh cô nương đã rất đáng giá.”
Khi hắn ta nói lời này, ánh mắt rất trong sáng, không hề có nửa phần tâng bốc nịnh nọt.
Ta vỗ vỗ vai hắn ta, trang nghiêm nói: "Ngài gọi Thanh cô nương cũng thuận miệng quá.”
Hắn ta như bừng tỉnh, hơi hé miệng, quẫn bách gãi đầu, rồi nói: "Uyển phi nương nương."
...
Đêm khuya, Hàn thục phi đ/au bụng dữ dội, ngự y quỳ đầy đất, đều bó tay không biết làm gì.
Tiêu Cảnh Càn tức gi/ận hạ chỉ, nếu như Hàn thục phi có bất cứ bất trắc nào, cả Ngự Dược Phòng đều phải ch*t theo nàng ta.
Đồ ăn thức uống hương thơm trong Lạc Tiên Cung đều bị tra một lần, cuối cùng đã tìm được nguyên do.
Th/uốc mà Hàn thục phi dùng hàng ngày được trộn với thảo dược trong lư hương chính là th/uốc có tác dụng lưu thông m/áu và thông kinh mạch, cực kỳ có hại cho th/ai nhi, nếu như kéo dài sẽ không giữ được th/ai nhi.
Hàn thục phi sợ hãi tái mét mặt mày, khóc lóc như mưa.
"Thảo dược này từ đâu tới?” Tiêu Cảnh Càn gi/ận dữ nói.
Hàn thục phi bỗng dưng biến sắc, sau đó khóc càng dữ hơn, ngắt quãng nói: "Không thể… Không thể nào là tỷ ấy được.”
Khi Cẩm Tú bị đưa đi, ta cười nói an ủi nàng ta: "Cẩm Tú tỷ tỷ yên tâm, thảo dược này là tỷ phụng mệnh đưa, mọi thứ không liên quan tới tỷ, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa người nhà của tỷ, quý phi nương nương sẽ không tìm được đâu.”
Nàng ta cắn môi, hạ quyết tâm, gật đầu với ta.
Ta và Triệu Dần Chi tới Lạc Tiên Cung, hắn ta đưa ta bay lên mái nhà, quan sát tình hình bên trong.
"Kinh Niên ca ca, một khi nàng ta định nói khác, nhất định phải làm nàng ta bỏ mạng ngay tại chỗ bằng kim này, chớ đừng sẩy tay.”
Hắn ta quay đầu, kinh ngạc nhìn ta, nói: "Muội gọi ta là gì?”
Ta nói: "Dẫu sao cũng không có người ngoài, ta gọi ngài là Kinh Niên ca ca cũng không phải chuyện gì to t/át, ngài không đồng ý?”
Hắn ta vui vẻ lắc đầu: "Không, muội cứ gọi vậy đi.”
Cẩm Tú làm theo như lời ta, thảo dược đó là Hàn quý phi sai nàng ta đưa tới.
Hàn Hinh Nhi đ/au lòng dựa vào lòng Tiêu Cảnh Càn, vừa khóc vừa nói: "Tại sao tỷ tỷ lại đối xử với thiếp như vậy, thiếp đâu có ý tranh giành gì với tỷ ấy… bệ hạ, mệnh của con chúng ta sao lại khổ như vậy chứ.”
Cẩm Tú bị đưa ra ngoài, nhân lúc đêm tối, ta và Triệu Dần Chi đã gi*t hai cung nhân áp giải nàng ta, đưa nàng ta tới phòng ta.
"Cẩm Tú tỷ tỷ, Hàn quý phi nhất định sẽ không tha cho tỷ.”
"Vậy phải làm sao bây giờ, xin nương nương c/ứu nô tì.” Nàng ta bắt lấy tay ta, khổ sở c/ầu x/in.
Triệu Dần Chi lấy ra giấy bút và một bức di thư đã viết sẵn đặt trước mặt nàng ta, nàng ta không hiểu gì nhìn chúng ta.
Ta nắm ch/ặt tay nàng ta, cực kỳ chân thành nói: “Tỷ tỷ yên tâm, tỷ chép lại nội dung trên bức thư này, ta sẽ tìm một tù nhân đã ch*t ném vào hồ góc Đông Bắc, coi như là tỷ sợ tội t/ự s*t, sau đó để Triệu công công đưa tỷ xuất cung, đoàn tụ với người nhà mình, sau này tỷ tỷ tìm cưới một người tốt, từ nay về sau trong cung này sẽ không còn Cẩm Tú nữa.”
Nàng ta nửa tin nửa ngờ, chần chừ không chịu động bút, ta nói: "Quý phi nương nương lúc này chắc chắn đã bị bệ hạ gọi đến, nếu như nàng ta một mực phủ nhận, việc x/ấu này sẽ là của tỷ, chỉ cần tỷ giả ch*t, tất cả tội lỗi đều sẽ đẩy cho nàng ta, tỷ không những bình an vô sự, nàng ta còn sẽ bị hỏi tội.”
Nàng ta đặt tay lên bên chân bị Hàn quý phi bị đ/á/nh què, trong lòng nảy sinh oán h/ận, bèn gật đầu.
Triệu Dần Chi cất kỹ di thư, khi Cẩm Tú đi ra ngoài đã đ/á/nh ngất nàng ta.
"Định đưa nàng ta xuất cung sao?” Hắn ta hỏi.
Ta lạnh lùng nói: "Nếu như việc này bị bại lộ, muội sẽ là chủ mưu của việc x/ấu này, bệ hạ vốn chỉ lợi dụng ta để đối phó Hàn quý phi, Kinh Niên ca ca cảm thấy ta còn có đường lui không?”
Hắn ta đã hiểu rõ, gật gật đầu: "Ta sẽ bảo vệ muội chu toàn.”
Hôm sau, Hàn quý phi quỳ ở Lạc Tiên Cung, thứ đợi được lại là tin Cẩm Tú sợ tội t/ự s*t.
Khi th* th/ể của Cẩm Tú được khiêng đến Lạc Tiên Cung đã lạnh ngắt, nét chữ trên di thư cũng là của Cẩm Tú, Hàn quý phi không chối cãi được nữa.
Để khiến Hàn gia chia năm x/ẻ bảy hoàn toàn, Tiêu Cảnh Càn chỉ ph/ạt Hàn quý phi hai mươi gậy, cấm túc một năm.
An Khánh Cung giống như lãnh cung, Hàn đại nhân đương nhiên cũng từ bỏ nàng ta.
Phế hậu chính vì không chịu được sự thanh tịnh vắng lặng của lãnh cung mà trở nên bực bội đi/ên dại, một người không an phận như Hàn quý phi sao có thể chịu được đây.
Vết m/áu trên mặt Triệu Dần Chi còn chưa lau sạch, có phần thất vọng nhìn ta, nói: "Đến cùng vẫn là muội tà/n nh/ẫn.”
Chắc hẳn người nhà Cẩm Tú đã đoàn tụ với nàng ta rồi.
Ta vừa lau vết m/áu trên mặt giúp hắn ta, vừa bất lực nói: “Ca và muội đều là con sâu cái kiến, muội cũng không muốn làm người hai tay dính đầy m/áu tanh, nhưng vì để sống tiếp, chúng ta bắt buộc phải làm như vậy, ca ca, không phải muội tà/n nh/ẫn mà là ca ca quá mềm lòng.”
Hắn ta ôm ta vào lòng, xót xa nói: "Nhưng ta vẫn mong muội là Bạch Càn cho dù chịu bao nhiêu tủi hờn cũng vẫn luôn mỉm cười.”
Nhưng mà, Bạch Càn hay cười đó đã ch*t rồi.