Chương 17
Tiêu Cảnh Càn tới tìm ta với tâm trạng rất tốt, khi nhìn thấy Triệu Dần Chi đi ra từ trong phòng ta, hắn lập tức sầm mặt.
"Phi tần hậu cung và thái giám không được có liên hệ, lẽ nào nàng quên rồi?”
Ta nói: "Thái giám mạo hiểm bị giáng tội còn không phải vì bệ hạ, Triệu công công cũng thật là mệnh khổ, rõ ràng trung thành như vậy nhưng lại luôn bị chủ tử nghi ngờ.”
Lời này có lẽ đã chọc đúng tim đen của hắn, hắn hơi gi/ận dữ bóp ch/ặt vai ta, nói: "Nàng là đang trách trẫm?”
Ta buông rèm mi, tủi thân khịt mũi, ngón tay hắn lướt trên gò má ta, hỏi: "Nàng đã khóc?”
"Không có.”
"Vậy vệt nước mắt trên mặt nàng là vẽ ra đấy à?”
Ta lau mắt, nói: "Thần thiếp nghĩ lại thấy sợ, nếu như khi đó Cẩm Tú khai khác đi thì người ch*t lúc này sẽ là thiếp.”
Hắn im lặng giây lát, nói nhỏ một câu: "Trẫm sẽ không để nàng ch*t.”
Ta chỉ giả vờ không nghe thấy, hỏi: "Bệ hạ, người nói gì cơ?”
Hắn ho khẽ một tiếng, nói: "Không có gì.”
“Bệ hạ tới tìm thần thiếp làm gì, bây giờ người nên ở bên cạnh Hàn thục phi, nàng ta bị kh/iếp s/ợ, cần người ở bên đấy.”
Hắn thuận thế nằm xuống giường của ta: "Trẫm có hơi phiền n/ão, tới chỗ nàng nghỉ ngơi một lát.”
"Vậy bệ hạ nghỉ đi, thần thiếp không làm phiền nữa.”
Khi ta quay người, hắn đã gọi ta lại.
"Bệ hạ còn có dặn dò gì sao?”
Hắn nói: "Nàng trốn trẫm làm gì, nàng là nữ nhân của trẫm, nếu trẫm muốn nàng, nàng cũng trốn không thoát đâu.”
Ta đi tới trước mặt hắn, vòng lấy cổ hắn, ghé lại gần tai hắn thì thầm: "Vậy bệ hạ muốn hay là không muốn?”
Hắn quàng tay ôm lấy eo ta, để ta ngồi lên chân hắn, cười nói: "Nàng thật lòng hay giả ý?”
Ta sát lại môi hắn, định hôn nhưng không hôn, nói: "Thật lòng ra sao, giả ý thế nào, thần thiếp người ở đây, bệ hạ muốn thì tới, còn để t/âm th/ần thiếp làm gì?”
Hắn đã động tình, yết hầu chuyển động và d/ục v/ọng trong mắt là thứ không lừa nổi người.
Khi nụ hôn sắp hạ, ta đưa tay đẩy hắn ra, nhanh nhẹn đứng dậy, nghiêm chỉnh nói: "Bệ hạ, người vẫn nên nghỉ ngơi đi thôi, thần thiếp còn có chút việc, không quấy rầy người nữa.”
"Bạch Thanh!!!”
Ta mặc kệ tiếng hét của hắn, đóng cửa rời đi.
Ta vốn dĩ không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn, nhưng hắn đã có tâm tư với ta, vậy ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, như vậy, nói không chừng đã thành công phân nửa.
Tiêu Ngọc Chương, ta muốn ông nhìn cho kỹ, cháu trai Tiêu gia của ông bị ta đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế nào.