Chương 18

阿晔​
Cập nhật:
Từ sau khi Hàn quý phi bị cấm túc, Tiêu Cảnh Càn cũng không đến Lạc Tiên Cung nhiều, ngược lại lại gây cho ta phiền toái. Hàn Hinh Nhi áp những ngón tay mảnh khảnh lên chiếc bụng phẳng lì của mình, liếc nhìn bốn phía xung quanh sau khi bước vào tẩm cung của ta. "Tỷ tỷ… bệ hạ chưa từng tới sao?” Ta đỡ nàng ta ngồi xuống, nói: "Bệ hạ vẫn luôn bận việc triều chính, sao có thể đến chỗ ta được chứ.” Nàng ta suy cho cùng là một nữ nhân ngây thơ, tưởng rằng Tiêu Cảnh Càn vẫn sẽ sủng ái nàng ta mãi, hậu cung nhiều người như vậy, nếu như ai cũng nghĩ giống như nàng ta, vậy hoàng đế phải đ/au khổ lắm. "Tỷ tỷ biết bệ hạ thích gì không, sắp tới năm mới, muội muốn tặng quà cho bệ hạ.” "Muội muội lại làm khó ta rồi, bệ hạ và ta không hề thân cận, chính ta cũng không biết.” Nàng ta thất vọng nói: "Bệ hạ cũng chưa từng nói cho muội biết…” Lời vừa dứt, Tiêu Cảnh Càn đã đi vào, cũng không có người báo một tiếng. Hắn và Hàn Hinh Nhi đều sửng sốt. Hàn Hinh Nhi u oán nhìn ta, khiến ta có hơi chột dạ. Tiêu Cảnh Càn lên tiếng trước: "Trẫm đã tới Lạc Tiên Cung trước một chuyến, cung nhân nói Hinh Nhi tới chỗ Uyển phi, trẫm liền tới tìm, đúng là dễ tìm.” Hàn Hinh Nhi lập tức trở nên vui vẻ, chạy lon ton tới đón hắn, dựa vào ng/ực hắn, giống như sắp khóc tới nơi. "Bệ hạ, Hinh Nhi còn tưởng người không thích thiếp nữa…” Tiêu Cảnh Càn cứng ngắc đặt tay lên lưng nàng ta, nói: “... Làm sao có thể.” Ta nhướn nhướn mày, như trút được gánh nặng, ngồi xuống uống một hớp trà đã ng/uội. Đợi đến khi ta ngẩng đầu, Tiêu Cảnh Càn lại tỏ ra không vui nhìn ta, ta chỉ coi như không nhìn thấy. "Bệ hạ, nên dùng ngọ thiện rồi, chỗ thần thiếp không có gì ngon, hay là người tới Lạc Tiên Cung với thục phi đi?” Tiêu Cảnh Càn còn chưa nói gì, Hàn Hinh Nhi đã lên tiếng: "Tỷ tỷ nói gì vậy, đi đi về về cũng lỡ dở thời gian, chúng ta cùng dùng bữa ở đây luôn nhé.” Không ngờ hắn lại đồng ý. Nhưng ta cứ cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó, đặc biệt là hành động cử chỉ của Hàn Hinh Nhi, để tránh xảy ra sai sót, ta ba lần bảy lượt nhắc ý Tiêu Cảnh Càn nhưng hắn cứ như đối đầu ta, cố chấp làm khó ta. Bình thường ta ăn uống rất thanh đạm, Tiêu Cảnh Càn ăn mấy miếng liền thôi, nhưng Hàn Hinh Nhi thì ăn rất nhiều, đó chẳng phải sơn hào hải vị gì nhưng nàng ta lại cố ý nhét lấy nhét để vào miệng, cứ khiến ta cảm thấy bất thường. "Hinh Nhi thích ăn rau dưa à? Bình thường sao không thấy nàng ăn?” Tiêu Cảnh Càn tò mò hỏi. Nàng ta hơi hoảng, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn, nàng ta giải thích: "Ăn đồ thanh đạm cũng vì tốt cho th/ai nhi trong bụng.” Ta vỗ tay nàng ta, cười nói: "Muội muội vẫn nên ăn nhiều đồ tốt chút, mấy món khô khan khó nuốt của ta đến cả bệ hạ cũng không thích nữa.” Tiêu Cảnh Càn phức tạp nhìn ta, nói: "Trẫm… chỉ là khẩu vị hôm nay không tốt mà thôi.” Ta cố ý để lại một chút đồ thừa, còn lại thì bảo cung nhân thu dọn hết, đợi hai người rời đi ta cầm hộp đồ ăn đến Ngự Dược Phòng. Lý Tấn Niên đậy hộp, lau mũi, nhíu ch/ặt đầu mày: "Trong này có th/uốc sảy th/ai.” "Ngài chắc chắn không có nhầm lẫn?” Hắn ta nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Có phải nương nương gặp phải phiền phức? Có chỗ cần nương nương cứ xin phân phó.” "Cảm tạ Lý công công, ngài đã giúp ta việc rất lớn rồi.” Hàn Hinh Nhi, tại sao ngươi lại đặt mục tiêu lên người ta thế? Hay nàng ta biết việc mình không có th/ai mà là bị lừa, hay là thật sự muốn dùng "đứa con” trong bụng để đối phó ta. Con thỏ vô hại như nàng ta ngụy trang rất tốt, nhưng đáng tiếc lại sai lầm ở chỗ nàng ta quá sốt ruột. Màn đêm vừa buông xuống, Tiêu Cảnh Càn dẫn theo một nhóm thị vệ tới cung ta. Sau khi hắn đóng cửa, gi/ận dữ bóp vai ta, tức gi/ận nói: "Tại sao nàng lại dùng mấy th/ủ đo/ạn vụng về như vậy để hại nàng ta, trẫm ắt sẽ tự tìm thời cơ để trừ khử th/ai nhi không tồn tại trong bụng nàng ta, tại sao nàng lại gấp gáp như vậy chứ?” Ta phì cười nói: "Bệ hạ cảm thấy ta sẽ làm ra việc ng/u xuẩn như vậy sao?” Hắn nhăn mày, ngạc nhiên nói: "Lẽ nào…” Ta hất tay hắn ra, oán thán nói: "Nếu không phải hôm nay bệ hạ cứ muốn giữ nàng ta lại cùng dùng bữa, thì làm sao nàng ta có cơ hội ra tay được.” Hắn x/ấu hổ quay đầu đi, nói: "Trẫm không nghĩ nhiều như vậy, còn không phải vì để…” Ta nói: “Để khiến thần thiếp đố kỵ gh/en t/uông?” Hắn không nói gì, chỉ là nhìn ta có phần gi/ận dữ. "Hàn Định Sơn đã ở Lạc Tiên cung, chỉ cần nàng không thừa nhận, trẫm tất nhiên sẽ bảo vệ nàng.” "Thần thiếp sẽ thừa nhận.” "Nàng… Làm lo/ạn!” "Nếu như bệ hạ bảo vệ ta thì sẽ đối địch với Hàn gia, huống hồ… lý do Hàn Hinh Nhi hại ta, trong lòng bệ hạ hẳn là hiểu rõ, nếu nàng ta muốn đ/ộc sủng, tại sao bệ hạ không thuận theo ý của nàng ta.” Tiêu Cảnh Càn bóp cằm ta, hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nàng biết nàng đang nói gì không?” Ta nhìn đôi mắt ngập tràn lửa gi/ận của hắn, vươn tay vuốt ve mặt hắn, hắn không hề né tránh. Ta nói: "Bệ hạ đừng quên, người Hàn Hinh Nhi cần đối phó phải là Hàn Huân Nhi, chứ không phải ta, ta an ổn ở hậu cung một ngày, mục đích của nàng ta sẽ chỉ là ta, vậy tất cả những gì chúng ta làm trước đây có ý nghĩa gì nữa.” Hắn cười khổ nói: "Trẫm thật đúng là trúng m/a chướng, lại không có cách gì với nữ nhân không biết tốt x/ấu như nàng.” "Thần thiếp đa tạ bệ hạ đã hậu ái.” Hắn nói: "Nếu như nàng thật lòng đa tạ thì tốt.” Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn nói: "Mưu hại long chủng là tội ch*t, nàng thật sự muốn nhận?” Ta tựa trong lòng hắn, mân mê chỗ tim hắn, nói: "Bệ hạ nỡ để thần thiếp ch*t sao?” Hắn thuận tay ôm lấy ta, cười đùa nói: "Một nữ nhân thôi mà, trẫm có gì mà không nỡ.” Ta nghiêm túc nói: "Nhưng ta không đành lòng xa người.” Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, nghiêm túc nói: “... Trẫm sẽ giữ mạng cho nàng.” Lạc Tiên Cung rất náo nhiệt, Hàn Định Sơn hùng hổ ép người, Hàn Hinh Nhi khóc lóc vô cùng đáng thương, ta quỳ dưới đất không hề tranh cãi điều gì. Nhưng khi những món ăn thừa chưa bị đổ đi được bưng vào, ta liền thừa nhận, Hàn Hinh Nhi cũng có phần ngạc nhiên không ngờ ta sẽ thừa nhận nhanh như vậy, ta cười với nàng ta, nàng ta khó hiểu nhíu mày. Tiêu Cảnh Càn nh/ốt ta vào ngục giam, sau đó lấy lý do không tiện thấy m/áu, Hàn Định Sơn chỉ đành làm theo. Ta chỉ là một cung nữ, không có chỗ chống lưng cũng không có thế lực, Hàn Hinh Nhi chỉ muốn đ/ộc sủng, còn Tiêu Cảnh Càn lại thường xuyên tới cung ta, nàng ta đương nhiên sẽ không vui vẻ, ta đã vào ngục giam, sau này nàng ta sẽ không cần phải lo lắng thêm nữa.