Chương 19

阿晔​
Cập nhật:
"Vệ Vân Trung, mong ngài vẫn khỏe.” Gã ta chắp tay nói: "Thanh cô nương, cô chịu khổ rồi.” Ta lắc đầu mỉm cười: "May nhờ ngài chiếu cố, ta mới không ch*t trong ngục này.” Vệ Vân Trung lấy áo choàng trên người mình khoác cho ta, nói: "Hàn quý phi đã viết thư cho Châu tướng quân, mấy ngày nữa là hắn ta sẽ khải hoàn về triều.” "Cuối cùng nàng ta cũng đã hành động.” Vệ Vân Trung nói: "Nàng ta đã biết Hàn Hinh Nhi mang th/ai giả, ta đã lên kế hoạch khiến nàng ta nghĩ rằng do hoàng thượng và Hàn Hinh Nhi tính kế mưu hại nàng ta, cộng thêm Hàn Định Sơn cũng từ bỏ nàng ta, nàng ta đương nhiên phải tìm chỗ dựa mới.” Châu Thương từng ái m/ộ Hàn quý phi, nhưng nàng ta vì vinh hoa quý phi mà đã vào cung, sau đó để không ai bàn tán nàng ta, Châu Thương đã xin đi gi*t giặc đến quan ngoại, bây giờ một bức thư của Hàn quý phi đã có thể khiến hắn ta trở về, thật đúng là một kẻ si tình. Vệ Vân Trung nhìn chăm chú, nói: "Đợi đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương thì đó sẽ là thời cơ chúng ta ra tay.” Ta đáp: "Nhưng Tiêu Cảnh Càn không phải người dễ đối phó.” "Thanh cô nương yên tâm, bất luận Hàn Định Sơn và Châu Thương thắng hay bại thì mục đích cuối cùng của bọn họ đều là hoàng vị, chỉ cần Tiêu Cảnh Càn vẫn sống, Hàn Định Sơn mãi mãi là người thế dưới, Châu Thương cũng vĩnh viễn không có được nữ nhân hắn ta thương, vậy nên, Tiêu Cảnh Càn sẽ không sống dễ dàng đâu.” Ta vào ngục giam cũng là cách tự bảo vệ chính mình, bọn họ đấu đ/á long trời nở đất, còn ta vẫn bình an vô sự. Đôi mắt u tối của Vệ Vân Trung cuối cùng cũng xuất hiện tia sáng, nói: "Mười ba năm nhẫn nhục vì việc lớn, nên đến lúc bắt bọn chúng trả n/ợ rồi.” Ta quỳ xuống nói: "Đa tạ Vệ đại ca giúp đỡ ta.” Gã ta vội đỡ ta dậy, nói: "Ta không có giúp được Thanh cô nương bao nhiêu, là Thanh cô nương thông minh cơ trí, ngược lại còn giúp đỡ ta rất nhiều, Hàn Châu đấu nhau, cũng là nhờ mưu kế của cô nương.” "Cô nương giữ d/ao găm này để phòng thân.” Gã ta đưa con d/ao găm vào tay ta, dặn dò mấy câu rồi rời đi. Sau khi Vệ Vân Trung rời đi, hộ vệ trong ngục giam đã đổi nhóm khác, đương nhiên không một ai biết được việc ta và gã ta gặp nhau. Tiêu Cảnh Càn cũng tới ngục giam thăm ta. "Nàng g/ầy rồi.” Hắn sờ mặt ta, trong ánh mắt ngập tràn sự xót xa. "Bệ hạ chịu hạ giá tới gặp tội thiếp, làm thiếp thụ sủng nhược kinh.” Hắn bất lực cười nói: "Nàng ấy à, đã đến bước này rồi vẫn không nói được mấy câu dễ nghe.” “Bệ hạ muốn nghe những câu dễ nghe gì?” Hắn vòng một tay ôm lấy eo ta, một tay nâng cằm ta, bắt ta nhìn hắn, hỏi: "Đêm đó nàng nói không đành lòng, là sự thật?” "Thật.” Nếu ta ch*t, làm sao đành lòng để ngươi còn sống đây. "Vậy nàng có từng thật lòng với trẫm không?” "Nếu như ta không thật lòng, thì tại sao lại vì người mà vào địa lao không thấy mặt trời này?” Hắn vui vẻ ôm lấy ta, nói bên tai ta: "Đợi mọi việc ổn thỏa, trẫm muốn nàng làm Uyển phi thật sự của trẫm.” "Thần thiếp sợ là không sống nổi đến lúc đó.” "Trẫm không cho phép nàng ch*t.” Tiêu Cảnh Càn, người chớ trách ta tà/n nh/ẫn, thiên hạ này chỉ có thể có một quân chủ, thứ phụ hoàng ngươi tr/ộm đến cùng vẫn phải trả lại, n/ợ cha con trả, cho dù ta không lấy mạng ngươi, Vệ Vân Trung cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta muốn trả lại công bằng cho Thanh gia ta, trả lại sự trong sạch cho ba ngàn Ảnh La Vệ. Ngục giam tăm tối không thấy mặt trời, bên tai vẫn luôn vang vọng tiếng ai oán kêu gào của những phạm nhân khác, chuột ngang nhiên tráo trợn luồn qua chân, cũng không hề đ/áng s/ợ một chút nào. Ta chậm rãi nhấc chân lên, giẫm con chuột làm phiền kia dưới chân, tiếng kêu la thảm thiết của nó khiến ta phấn khích, sống ch*t của nó chỉ trong một suy nghĩ của ta, ta chỉ cần hơi dùng chút sức, là nó sẽ không động đậy được. Quyền lực thật đúng là có thể khiến con người ta đi/ên cuồ/ng. Cứ cách một khoảng thời gian là Vệ Vân Trung sẽ phái người đưa tin tức cho ta, mà đêm nay chính là lúc binh biến giữa Hàn Định Sơn và Châu Thương. Ta khó mà ngồi yên, không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc như nào. Khi Tiêu Cảnh Càn và Triệu Dần Chi xuất hiện trước mắt ta, ta nhất thời không biết phải làm gì. Hắn bảo ta đổi y phục, đóng giả nam tử, đưa cho ta một con d/ao găm, lưu luyến ôm lấy ta, nói: "Nàng đi theo Dần Chi, hắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Ta giả vờ không biết gì cả, nghi hoặc hỏi: "Đã xảy ra việc gì?” Hắn nói: "Hàn Định Sơn tạo phản.” Nhưng hắn không biết là đêm nay Châu Thương cũng tạo phản, Hàn Châu tranh nhau, bất luận thành bại ra sao, cuối cùng đều là Vệ Vân Trung ngư ông đắc lợi. "Bệ hạ đã chuẩn bị lâu như vậy, tại sao phải sợ một Hàn Định Sơn chứ?” Hắn thắt ch/ặt áo gió cho ta, nói: "Tùy trẫm đã lên kế sách chu đáo, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót, nàng bình an vô sự, trẫm mới không sợ hãi gì.” Nếu như Tiêu Cảnh Càn biết trận nổi lo/ạn này là một âm mưu của ta và Vệ Vân Trung, hắn sẽ phản ứng như thế nào nhỉ. Triệu Dần Chi điều khiển xe ngựa nhân lúc đêm khuya đưa ta xuất cung ngay trong đêm, còn chưa đi xa, đã nhìn thấy ánh lửa trong hoàng cung ngút trời, cuối cùng đã bắt đầu. "Tống Kinh Niên, dừng xe.” "Bạch Càn, sao vậy?” Ta kề d/ao găm lên cổ mình, u/y hi*p hắn ta: "Đưa muội trở về, muội không thể bỏ lại bệ hạ, cho dù ch*t, muội cũng phải ch*t chung với ngài ấy.” Hắn ta kinh ngạc không thôi, khó có thể tin nổi mà nhìn ta, nói: "Hóa ra muội thật lòng với bệ hạ.” “... Phải, xin ca ca đưa ta trở về.” Hắn ta nghiêm túc hỏi: "Muội không hối h/ận?” "Không hối h/ận.”