Chương 20
Từ Thiên Tòa Môn tới Chính Nguyên Điện, th* th/ể rải rác, trong số đó không thiếu thái giám cung nữ.
Ta chạy thẳng đến Chính Nguyên Điện, Hàn Định Sơn đã bị ch/ém đ/ứt một chân, đ/au đớn nằm dưới đất, Châu Thương đã ch*t, chỉ có duy nhất Vệ Vân Trung bình an vô sự, gã ta lau thanh ki/ếm trong tay, khóe môi cong lên, nói với Tiêu Cảnh Càn trên long ỷ: "Bệ hạ, người ngồi vị trí này có thoải mái không?”
Tiêu Cảnh Càn tức gi/ận nhìn ta, không trả lời câu hỏi của Vệ Vân Trung, mà là hỏi ta: "Tại sao nàng lại quay lại?”
Ta đi đến bên cạnh Vệ Vân Trung, cười nói: "Thần thiếp không đành lòng xa bệ hạ.”
Vệ Vân Trung cười lớn, cúi đầu nói bên tai ta: "Đã là lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn lừa gạt hắn, chi bằng ta giúp ngươi, để hắn nếm thử mùi vị yêu mà không có được.”
Gã ta đột nhiên ôm lấy ta, ngón tay lướt qua gò má ta, nhìn Tiêu Cảnh Càn đầy khiêu khích, nói: "Bệ hạ thật là may mắn, có một giai nhân sống ch*t cùng nhau như vậy, khiến thần nảy sinh đố kị quá.”
Triệu Dần Chi gi/ận dữ nói: "Vệ Vân Trung, ngươi thả muội ấy ra.”
"Không thả ra thì làm sao?”
Chính Nguyên Điện đã bị người của Vệ Vân Trung bao vây ch/ặt chẽ, nếu như Triệu Dần Chi dám động đậy chắc chắn sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Tiêu Cảnh Càn hỏi: "Vệ Vân Trung, không ngờ rằng cuối cùng lại là ngươi, là trẫm mắt m/ù.”
Vệ Vân Trung nói: "Tiêu Cảnh Càn, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, thiên hạ này vốn dĩ là của ta, ta chỉ muốn lấy lại đồ của mình mà thôi.”
Tiêu Cảnh Càn hỏi: "Ngươi có ý gì?”
Vệ Vân Trung vốn tên là Tiêu Nhạc Đình, là đích tử của thái tử, mà Vệ Vân Trung cũng là một thái giám giả.
Năm xưa, Tiêu Ngọc Chương đã hạ đ/ộc mưu hại phụ thân của mình, sửa đổi di chiếu, tr/ộm đi hoàng vị.
Lão ta lại lừa ngọc phù của phụ thân ta, điều động Ảnh La Vệ diệt tận nhà thái tử trong vòng một đêm, khi phụ thân ta đến nơi, phủ thái tử đã m/áu chảy thành sông, ông ấy đã lén lút c/ứu được Tiêu Nhạc Đình người duy nhất có chung dòng m/áu với thái tử còn sống sót, đưa gã ta rời khỏi hoàng thành, khi ta gặp được Vệ Vân Trung, trong mắt gã ta ngập tràn h/ận th/ù, ánh mắt của đứa trẻ nhỏ bé lại đ/áng s/ợ như vậy.
Năm đó Tiêu Ngọc Chương và phụ thân ta tình như thủ túc, sau khi lão ta lên ngôi hoàng đế, đã ban vinh quang không gì sánh bằng cho phụ thân ta, thanh ki/ếm trong thư phòng của Tiêu Cảnh Càn chính là Tiêu Ngọc Chương đặc biệt tìm người chế tác, mà chữ khắc trên thanh ki/ếm đó là chữ "Càn”.
Ta tên Bạch Càn, chữ "Càn” này là do Tiêu Ngọc Chương ban, cùng chữ với con của mình.
Phụ thân ta không ham danh tiếng nhưng Tiêu Ngọc Chương lại đẩy ông ấy lên đầu sóng ngọn gió.
Năm đó, lão ta mới lên ngôi, trong triều không tránh khỏi điều tiếng phản đối, lão ta liền khóc lóc kể khổ trước mặt phụ thân ta, lại tạo ra một vài bằng chứng giả nói những đại thần đó tham ô háo sắc, thậm chí muốn tạo phản.
Khi Hàn Định Sơn tới truyền khẩu dụ, phụ thân ta liền biết trốn không được, khoảng thời gian đó Tiêu Ngọc Chương đã lợi dụng phụ thân ta để gi*t sạch tất cả những ai phản đối mình, hoàng thành giống như địa ngục, tất cả mọi người đều sợ hãi bất an, cuối cùng đã củng cố cho địa vị của lão ta.
Khi ta và mẫu thân trở về nhà, Tiêu Ngọc Chương lập tức hạ chỉ triệu chúng ta vào cung, lão ta mở tiệc rư/ợu, nói muốn phong ta làm quận chúa.
Đêm đó, Tiêu Ngọc Chương cười rất vui vẻ, nhưng trong ánh mắt lão ta lại tràn ngập sát ý.
Tiệc rư/ợu vừa bắt đầu, phụ thân đã kêu ta đi chỗ khác chơi, đợi khi ta quay trở lại, từ xa đã thấy phụ mẫu ta bị một đám thị vệ bao quanh, còn Tiêu Ngọc Chương thì đắc ý ngồi bên trên, từ trên cao nhìn phụ mẫu ta ở phía dưới như nhìn con sâu cái kiến.
Diệp Ẩn lạm dụng quyền lợi, lạm sát trọng thần triều đình, lập công sinh kiêu ngạo, có lòng phản lo/ạn, tội không thể tha, chu di cửu tộc.
Phụ thân tranh biện không lại, ông ấy đã tin lời của Tiêu Ngọc Chương, đối xử với lão ta giống như huynh đệ ruột, nhưng người kia lại chỉ đang lợi dụng ông ấy để loại trừ người chống lại mình, cuối cùng tất cả tội danh đều do ông ấy gánh.
Phụ thân t/ự v*n ngay tại chỗ, mẫu thân cũng đi theo phụ thân.
Tùy tùng của phụ thân bịt miệng ta, bảo ta không được lên tiếng, ông ấy dẫn theo ta trốn dưới gầm cầu cả một đêm, đến khi chúng ta trốn ra ngoài, Thanh gia đã hóa thành tro bụi, phụ thân bị ngũ mã phanh thây.
Khi phụ thân tiến cung, Hoắc Phòng đã cầm ngọc phù đi điều động Ảnh La Vệ, vây họ trên đường cung bên ngoài Thiên Toàn Môn, nói họ và phụ thân có ý đồ tạo phản, b/ắn ch*t ngay tại chỗ.
Ba ngàn Ảnh La Vệ, một trăm hai mươi mấy mạng người của Thanh gia, đều bị Tiêu Ngọc Chương ám toán mà ch*t.
Ta đổi thành họ Bạch theo tùy tùng, rời khỏi hoàng thành, trở thành thợ rèn sắt, cha Bạch nuôi ta một năm thì qu/a đ/ời vì bệ/nh, trước khi ch*t ông ấy đã đưa ta đến Tống gia, đưa hết tiền tích góp cả đời cho bọn họ, nhưng Tống đại nương vẫn b/án ta đi.
Hoắc gia, Hàn gia, Tiêu Ngọc Chương, không có một ai là vô tội.
Phế hậu là con gái của Hoắc Phong, khi ta mới vào cung liền được phân đến chăm sóc phế hậu, ta nhẫn nhịn ba năm, họ được không ít điều từ phế hậu, cũng đã nhìn rõ thế cục trong hậu cung.
Ta đã gi*t nàng ta, Hoắc gia hoàn toàn mất sạch khí thế, mà Hoắc Phong sớm đã bệ/nh ch*t, cũng coi như là báo ứng.
Vệ Vân Trung đã nhận ra ta, khi đến Lộc Lăng, gã ta đã âm thầm trợ giúp nhiều lần mới giúp ta có cơ hội c/ứu được Tiêu Cảnh Càn bị thương.
Gã ta muốn hoàng vị, nhưng ta cần sự trong sạch của Ảnh La Vệ và Thanh gia, năm đó Ảnh La Vệ ch/ém gi*t cả nhà thái tử, gã ta làm sao có thể trả lại công bằng cho họ được.
Vệ Vân Trung nhớ lại chuyện xưa, cả người r/un r/ẩy vì tức gi/ận, gã ta nhìn những người đã ch*t trước mặt, hai mắt đỏ quạu, cười lớn như đi/ên như dại.
"Hoàng thượng, thiên hạ này đều là của ngài.” Ta nịnh nọt ngả vào lòng gã ta, gã ta nghe thấy lời ta thì rất đắc ý.
Sau đó quay sang nói với Tiêu Cảnh Càn: "Chắc là ngươi không biết vị Uyển phi nương nương này là… ặc a…”
D/ao găm trong tay ta đã rút ra khỏi lồng ng/ực gã ta, m/áu tươi thấm đẫm hai tay ta: “Vệ công công, cho dù ta ch*t, cũng tuyệt đối không cho phép ngươi làm hại bệ hạ.”
Vệ Vân Trung khiếp đảm nhìn ta, lồng ng/ực vẫn đang chảy m/áu không ngừng, gã ta đột nhiên nhào về phía ta, đ/au đớn nói: “Ngươi… lại dám…”
Ta cắm d/ao găm vào lồng ng/ực gã ta thêm lần nữa, ghé sát tai gã ta thì thầm nói:
“Ngươi tưởng là ta rất dễ lợi dụng sao? Hừ, ta nói cho ngươi biết, thứ ta muốn là thiên hạ của Tiêu thị các ngươi cơ.”
Ta đưa tay đẩy gã ta ra, vứt d/ao găm trong tay đi, sợ hãi ngã ngồi dưới đất, h/oảng s/ợ bật khóc.
“Ta không cố ý đâu… ta sợ… vì bệ hạ ta có thể làm bất cứ điều gì, ngươi đừng tới tìm ta… đừng tìm ta…”
Vệ Vân Trung đ/ứt hơi, binh lính xung quanh liếc mắt nhìn nhau, trong lúc hoảng lo/ạn, Triệu Dần Chi nói: “Nghịch tặc đã ch*t, nếu như các ngươi buông binh khí xuống, bệ hạ sẽ tha tội cho các ngươi.”
Tiêu Cảnh Càn hoảng hốt ôm ch/ặt ta vào lòng, nhịp thở của hắn hẵng còn r/un r/ẩy, hai tay ôm ch/ặt lấy ta, vỗ về ta.
"Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng không ai có thể làm hại nàng được nữa.”
Ta tóm ch/ặt lấy y phục của hắn, bất lực òa khóc.
"Thiếp không cố ý… thiếp chỉ muốn bảo vệ bệ hạ…”
Hắn tựa cằm vào đầu ta, cất giọng nói khàn đặc: "Ta biết, nàng không có lỗi.”
Đám binh lính bắt đầu d/ao động, đều nhìn Tiêu Cảnh Càn, bọn họ dừng như vẫn chưa kịp hoàn h/ồn khỏi một loạt biến cố này, bàn tay cầm đ/ao có hơi r/un r/ẩy.
Một tốp ám vệ ùa vào từ ngoài cửa, đám binh lính vốn đã h/oảng s/ợ lần lượt ném binh khí xuống, quỳ xuống đất c/ầu x/in.
Hóa ra Tiêu Cảnh Càn đã có phòng bị từ lâu, dẫn đầu ám vệ chính là một trong ba người thân cận, Trịnh Hoàn Thành, ta chỉ từng gặp hắn ta một lần.
Tiêu Cảnh Càn hung á/c nhìn tất cả mọi người có mặt, trầm giọng nói: "Không giữ lại ai, gi*t.”
Hàn gia đã bại, Hàn quý phi tr/eo c/ổ t/ự v*n, để lại một phong thư, nói là đời này bản thân đã phụ Châu Thương, kiếp sau nối tiếp tiền duyên với hắn ta.