Chương 21

阿晔​
Cập nhật:
Đợi đến khi ta tỉnh lại, Tiêu Cảnh Càn ngồi bên cạnh giường ta, vui vẻ nắm tay ta, nói: "Bạch Thanh, nàng tỉnh rồi.” "Bệ hạ, người nghỉ ngơi lát đi, thiếp không sao.” Hắn nằm bên cạnh ta, ôm ta, mệt mỏi nhắm mắt. Hôm sau, Hàn Hinh Nhi mặc đồ tang quỳ trước cửa cung ta, không ngờ Tiêu Cảnh Càn không gi*t nàng ta. "Bệ hạ, Hàn thục phi đã quỳ hai canh giờ rồi, người không đi xem thử sao?” Tiêu Cảnh Càn buông sách trong tay xuống, nhíu ch/ặt mày, nói: "Trẫm nể tình ngày tháng qua mới giữ lại một mạng của nàng ta, nàng ta muốn quỳ cứ để nàng ta quỳ đi.” Ta không nói gì nhiều, hắn lại có phần không vui hỏi: "Nàng không trách trẫm không gi*t nàng ta sao?” Ta cười nói: "Việc của bệ hạ thần thiếp không tiện hỏi nhiều.” "Nhưng trẫm muốn nàng hỏi nhiều.” "Thần thiếp tin rằng quyết định của bệ hạ là đúng.” Hàn Hinh Nhi bị biếm làm thứ dân, đưa ra khỏi cung. Xe ngựa dừng ở giữa đường, nàng ta sợ hãi nhìn ta, quỳ bệt dưới đất, lùi lại đằng sau, nói: "Ngươi dám động vào ta… Ta sẽ nói cho bệ hạ biết.” "Vậy ư? Vậy ngươi chỉ có thể báo mộng nói cho ngài ấy biết thôi.” Khi ta trở lại cung, Tiêu Cảnh Càn đã đợi ta từ lâu. "Nàng đã gi*t Hinh Nhi.” Hắn bình tĩnh nhìn ta. Ta giả vờ đố kị nói: "Nếu như bệ hạ muốn trị tội thần thiếp vì nàng ta, thần thiếp không có gì để nói, Hàn Hinh Nhi đáng thương vô cùng, thần thiếp lòng dạ rắn rết, tất nhiên không sánh bằng.” Hắn cười nói: "Nhưng trẫm lại thích lòng dạ rắn rết như nàng.” Mặc dù hắn có tình cảm với ta, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng hắn không tin ta. Trong hồ hơi nước m/ù mịt, cách những tầng tầng lớp lớp lụa đỏ, hắn dựa vào thành hồ, nhìn ta bằng ánh mắt ch/áy rực. "Bạch Thanh vẫn không chấp nhận trẫm sao?” Ta ngồi bên hồ, quấn một lớp lụa mỏng, x/ấu hổ quay đầu đi, nói: "Thần thiếp sợ…” "Trẫm cũng đâu phải hổ ăn thịt người, nàng sợ cái gì?” Ta tức tối liếc nhìn hắn, hắn bơi tới, một tay kéo ta vào trong nước. "Người…” "Bạch Thanh gi/ận rồi?” Ta uất ức rơi lệ, nói: "Không có… chỉ là tấm thân này của thiếp toàn là s/ẹo, sợ bệ hạ chê bai…” Lụa mỏng tuột xuống, ngón tay hắn trượt từng chút một qua lưng ta, trong mắt ngập tràn sự xót xa, nói: "Trẫm thương nàng còn không hết, sao có thể lại chê bai được.” Ta cúi đầu, nói: "Người đối với thiếp tốt như vậy, nhưng thiếp lại hổ thẹn với người.” "Lời này có ý gì?” Hắn hỏi. "Thật ra, thần thiếp cố tình thu hút sự chú ý của bệ hạ, lần bệ hạ tới Lộc Lăng, thần thiếp biết nên đã lén ra khỏi cung, chạy theo bệ hạ cả đường, muốn có thể làm gì đó để được bệ hạ coi trọng, thần thiếp toan tính khắp nơi, không xứng đáng được bệ hạ đối xử như này.” Con ngươi sâu xa của hắn nhìn thẳng ta, nói: "Cuối cùng trẫm cũng đợi được sự thật lòng của nàng.”. "Hả?” Ta nhìn hắn bằng mắt ánh mắt mờ mịt. Hắn nhéo cằm ta, nói: "Trẫm từng nói chờ mọi việc ổn thỏa, trẫm muốn nàng làm Uyển phi thật sự của trẫm.” Nụ hôn của hắn rơi xuống, căn phòng vắng lặng, ta cuối cùng đã có được sự tín nhiệm của hắn. Hắn thân mật áp tay lên bụng ta, nói: "Trẫm muốn nàng sinh một đứa con cho trẫm, con gái thông minh giống nàng, con trai anh dũng như trẫm.” Thế nhưng ta là Thanh Càn, không phải Uyển phi của ngươi, đời này ta cũng sẽ không sinh con cho kẻ th/ù của chính mình. Đời này ta đã làm vô số việc á/c, sau khi ch*t chắc chắn sẽ phải vào địa ngục A Tì. Khi Trương mỹ nhân nhìn thấy ta thì hơi h/oảng s/ợ, ta nắm tay nàng ấy, hàn huyên với nàng ấy đôi ba câu, sau khi nàng ấy biết mục đích ta tới đây thì hoảng hốt quỳ xuống đất. "Nếu như tỷ có con nối dõi, thiên hạ này là của Trương gia các tỷ, Hàn quý phi đã ch*t, tỷ còn sợ cái gì?” Nàng ấy lắc đầu ng/uầy ng/uậy: "Đây là khi quân, bị bệ hạ biết là sẽ ch/ém đầu, thần thiếp không dám…” Ta nắm cổ tay nàng ấy nói: "Nghe nói gần đây Trương đại nhân có chút phiền phức, nói không hay thì là sắp bị diệt, tỷ tỷ không thương phụ thân của mình sao?” "Sao… sao người lại trở nên đ/áng s/ợ như vậy?” Nàng ấy sợ sệt nhìn ta. Ta cười nói với nàng ấy: "Không phải tỷ tỷ thích bệ hạ à, đến việc sinh cho bệ hạ một đứa con tỷ tỷ cũng không muốn sao?” "Ta… ta muốn… người đừng động vào phụ thân ta, c/ầu x/in người…” "Tỷ tỷ yên tâm, Trương đại nhân sẽ bình an vô sự.” Tiêu Cảnh Càn thiu thiu ngủ, mắt nhắm hờ, ôm Trương mỹ nhân vào lòng, gọi "Bạch Thanh”. Hôm sau, hương trong phòng đã được đổi, hắn day huyệt thái dương, sau khi nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ta thì mới đi thượng triều. Ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được tin Trương mỹ nhân mang th/ai. Lý Tấn Niên đưa th/uốc cho ta, nói: "Th/uốc này uống sẽ giả dấu hiệu như mang th/ai, thế nhưng chỉ có thể duy trì sáu canh giờ, nương nương phải cẩn thận chút.” "Đa tạ Lý công công.” Ta đã mang th/ai, Tiêu Cảnh Càn rất vui mừng, ban ngôi vị hoàng hậu cho ta. Ta mang th/ai được năm tháng, Tiêu Cảnh Càn đổ bệ/nh.