Chương 22
"Oe…” Một tiếng khóc của trẻ con vang lên, hoàng thượng cuối cùng đã có con nối dõi đầu lòng, là bé trai.
Phải là bé trai, nếu không ta sẽ tìm một bé trai khác ở ngoài cung.
Trương mỹ nhân được đưa ra khỏi cung ngay trong đêm, cả Trương gia đã cùng nhau biến mất khỏi hoàng thành.
Chỉ cần nàng ấy đời này không quay lại, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng ấy.
Khi sắp đi, nàng ấy ôm con mình, khóc không thành tiếng.
"Ta sẽ cho nó vinh hoa phú quý, để nó sống một đời vô lo, nếu như tỷ còn không buông tay, mấy người đều không sống được đâu.”
Nàng ấy nắm tay ta, c/ầu x/in nói: "C/ầu x/in người, nhất định phải bảo vệ tốt cho nó.”
Ta nhận lấy đứa trẻ đang khóc, nói: "Nó là con của ta, ta ắt sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Tiêu Cảnh Càn kéo lê cơ thể bệ/nh tật, ôm con của mình, trong mắt đong đầy hạnh phúc.
"Bạch Thanh, vất vả cho nàng rồi.”
Trong lòng ta áy náy không thôi, nhưng ta đã không có đường lui.
Sức khỏe của Tiêu Cảnh Càn ngày một yếu hơn, hắn triệu ta tới, nắm lấy tay ta, nói: "Bạch Thanh, trẫm không nỡ rời xa nàng và Doãn Nhi.”
"Bệ hạ sẽ khỏe lên mà.”
Khóe mắt hắn ứa ra một giọt lệ, đưa di chiếu bên gối cho ta, nói: "Trẫm cho nàng mọi thứ nàng muốn.”
Ta sửng sốt nhìn hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống, hắn dịu dàng lau cho ta, nói: "Nước mắt của nàng lần này là thật lòng rơi vì trẫm đúng không?”
"Tại sao người…”
Hắn biết, hắn đều biết tất cả.
"Thanh Nhi, nàng đừng thấy áy náy, thật sự đêm Trương mỹ nhân sinh con trẫm cũng mới biết, trẫm vẫn phải cảm ơn nàng, đã giữ lại đứa con cho trẫm.”
Ta nhất thời nghẹn ngào, không biết nên nói gì.
Hắn rưng lệ mong chờ hỏi: "Nàng có từng yêu trẫm không, cho dù là thoáng quá cũng được.”
Ta không nhẫn tâm lừa gạt hắn, bèn lắc đầu, nói: "Trái tim của ta sớm đã cứng như sỏi đ/á, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu một ai, đời này là ta lừa gạt người, phụ lòng người, kiếp sau người phải nhìn thật kỹ, đừng gặp lại kẻ lừa gạt giống như ta nữa.”
Gạt tim của người, lừa giang sơn của người, còn lừa gạt cả tính mạng người.
Hắn đã không còn nhiều thời gian, th/uốc đó cũng không cần uống nữa.
"Bệ hạ, người muốn biết thiếp là ai không?”
Hắn lắc lắc đầu, nói: "Không quan trọng nữa, ở trong mắt trẫm, nàng mãi mãi là Bạch Thanh.”
Thời gian mấy ngày cuối cùng của Tiêu Cảnh Càn là ta trải qua cùng hắn, hắn không hề oán h/ận ta, thậm chí khoảnh khắc hắn mất đi nhịp tim, hắn cũng chưa từng biết tại sao ta phải làm như vậy.
Hắn sống rõ ràng, nhưng ch*t lại mơ hồ.
Còn ta, lại là tội nhân thiên cổ, gánh vô số mạng người và một tình yêu chân thành, bước lên vị trí vạn người ngưỡng m/ộ.
Ta giải oan cho Thanh gia, giải oan cho ba ngàn Ảnh La Vệ, để họ được người cúng bái một cách quang minh chính đại, thế nhưng, ta lại không dám thừa nhận bản thân mình là Bạch Càn, để trả th/ù, ta đã trở nên dơ bẩn không thôi, không xứng với họ Thanh, hãy để Bạch Càn ch*t vào đêm của mười mấy năm trước đi, bây giờ nữ nhân khiến người ta sợ hãi là Bạch Thanh.
"Thiên hạ này bề ngoài là họ Tiêu, thật chất đã là họ Bạch rồi.”
Triệu Dần Chi nắm ch/ặt ki/ếm trong tay, nói: “Ta đi bắt hắn im miệng.”
Ta cản hắn ta lại, không quan tâm, đọc thuyết thư trong lều trà, nói: "Hắn nói cũng là sự thật mà, không phải sao?”
Tiêu Doãn Sênh đã 5 tuổi, Lý Tấn Niên suốt ngày canh nó học thuộc, Trịnh Hoàn Thành và Triệu Dần Chi cũng dạy nó võ công, tuổi nhỏ nhưng hiểu biết rất nhiều.
Triệu Dần Chi khoác áo choàng cho ta, nói: "Doãn Nhi muốn ra ngoài chơi, nhờ ta tới xin hộ nó.”
Ta khẽ than một tiếng, nói: “Để nó đi đi.”
"Ca… sau này sau khi muội ch*t, ca tìm Trương mỹ nhân tới, để mẹ con họ nhận nhau, ta không muốn nuối tiếc một đời.”
Triệu Dần Chi gật đầu, bối rối nửa ngày trời mới hỏi: "Muội có từng áy náy với bệ hạ không?”
"Muội có áy náy, nhưng không hối h/ận.”
Hết.