Chương 1

妻主万安
Cập nhật:
1. Khi ta lấy đ/ao đ/âm vào bụng của Thích Oản Oản. Trên khuôn mặt đã ch*t lặng của ta tràn ra ý cười. Nàng ta đã ch** trong tay ta không một chút phòng bị, mà ta cũng không nhịn được nôn ra một ngụm m/áu, ch** vì trúng đ/ộc. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong kí ức của ta. Là hoàng huynh đẩy cửa lớn của U Đình ra. Mắt của huynh ấy như muốn n/ổ tung, gan mật như muốn vỡ vụn, hét lớn một tiếng: “ Đường Nguyệt-----” Thật buồn cười. Ta đã coi hắn như người thân duy nhất trên đời, cam tâm tình nguyện uống thay huynh ấy bát canh cá có đ/ộc, bày mưu giúp huynh ấy diệt trừ tứ hoàng tử. Nhưng hoàng huynh lại chọn tin tưởng Thích Oản Oản. Vây hãm ta trong U Đình suốt 10 năm đằng đẵng, tâm ta giống như tro tàn, hao phí hết thời gian và sức lực. Trở lại một đời , hoàng huynh, muội sẽ không tiếp tục làm nhiều điều cho huynh như vậy nữa. ... Những giọt nước mắt lạnh thấu dừng lại trên mu bàn tay ta. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta thật sự đã quay trở về 13 năm trước. Mẫu phi một bên rơi nước mắt, một bên lại nắm ch/ặt tay ta: “ Đường Nguyệt, thế lực của tứ hoàng tử ngày càng cường đại. Nếu chúng ta nghĩ biện pháp diệt trừ hắn, thì Ninh phi, mẹ đẻ của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Ninh phi là kẻ th/ù một mất một còn của mẫu phi ta. Nàng và mẫu phi đã tranh đấu rất nhiều năm, sau này người cuối cùng cũng đ/á/nh bại được nàng. Hiện giờ tứ hoàng tử đang đắc thế. Nếu hắn được sắc phong lên làm thái tử, rồi đăng cơ, kết cục của mẫu phi và ta hiển nhiên là rất rõ ràng rồi. “ Cho nên...” Mẫu phi đưa ta một gói th/uốc bột. “ Vì mẫu phi, vì hoàng huynh của con, Đường Nguyệt ,con tạm thời hy sinh mình một chút.” “ Người thánh thượng sủng ái nhất là con, nếu biết tứ hoàng tử hạ đ/ộc con, nhất định cơn gi/ận lôi đình sẽ giáng xuống. Đến lúc đó diệt trừ hắn, chúng ta sẽ không còn nỗi lo về sau.” Mẫu phi nói không sai. Nhưng... Nhìn đôi mắt đẫm lệ của người, ta lại nhớ đến đời trước, khi còn bị giam cầm trong U Đình, người chưa một lần đến thăm ta. Hóa ra ta chỉ là một công cụ để người loại bỏ chướng ngại cho hoàng huynh mà thôi. Dùng qua rồi, thì không cần nữa. Trong mắt của mẫu phi không hề có một tia thương hại nào là dành cho ta. Chỉ có h/ận th/ù và tính toán. Ta đã từng rất yêu mẫu phi. Lòng ta tựa như bị kim đ/âm, nghiêm túc hỏi bà: “ Mẫu phi, sao người không nghĩ tới, khi con thật sự bị trúng đ/ộc ch*t sẽ như thế nào chưa? “ Sẽ không sao cả.” Mẫu phi lời thề son sắt, “ Chất đ/ộc này sẽ không lập tức trí mạng, chỉ cần trị liệu kịp thời thì sẽ có thể giữ được tánh mạng. Quả thật đời trước ta sống sót. Nhưng cái giá của nó là, ta không bao giờ có thể cưỡi ngựa, không bao giờ có thể b/ắn tên. Từ thiên chi kiêu nữ, biến thành con m/a bệ/nh ốm yếu. Chính vì cái giá không thể quay lại này, đã khiến cho phụ hoàng hoàn toàn tức gi/ận, người phế truất và đuổi tứ hoàng tử ra khỏi thành. Trên đường đi về phía Nam, nữa đường bị mẫu phi chặn gi*t. Chỉ cần hy sinh ta mà thôi. Ta nhếch môi, nhận lấy gói th/uốc, ngoan ngoãn cúi đầu: “ Được,ta nghe mẫu phi hết.” Chắc chắn đ/ộc này ta sẽ hạ. Nhưng mà,người ăn phải nó không phải là ta!