Chương 2
2.
Kiếp trước, trong bữa tiệc sinh thần của ta đã xảy ra một chút chuyện nhỏ.
Ban đầu hạ trong bát, dùng để h/ãm h/ại canh cá của tứ hoàng tử,không biết bị ai đặt tới trước mặt hoàng huynh Triệu Ngạn.
Mắt thấy Triệu Ngạn hoàn toàn không biết gì cả, suýt chút nữa liền uống bát canh đó.
Là ta chủ động tiến lên, làm ra bộ dáng kiêu căng bảo vệ thức ăn, từng ngụm từng ngụm uống hết bát canh đó.
Thực tiên.
Cá được dùng để hầm canh, là do tứ hoàng tử tự mình đưa đến.
Sau khi uống xong, ta thất khiếu đổ m/áu, bất tỉnh nhân sự.
Mẫu phi m/ua chuộc được nha hoàn theo hầu bên phía tứ hoàng tử, một mực chắc chắn là tứ hoàng tử ghi h/ận trong lòng,hạ đ/ộc trả th/ù.
Tuy rằng tứ hoàng tử trước sau không chịu thừa nhận, nhưng vẫn bị phụ hoàng lưu đày.
Đời này, ta nhìn chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh thần.
Thời điểm canh cá bị bưng nhầm cho Triệu Ngạn, ta không đứng lên ngăn cản giống như kiếp trước, tỏ vẻ không biết làm sao nhìn về phía mẫu phi.
Vẻ mặt bộ dạng ngốc lăng.
Mẫu phi liều mạng nháy mắt ra hiệu cho ta còn ta lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Mắt thấy Triệu Ngạn đã bưng canh lên muốn uống, mẫu phi đã không nhịn được mà tự mình đứng dậy:
“Khoan đã!”
Tất cả mọi người bị mẫu phi hấp dẫn chú ý.
Nhìn vị mẫu phi từ trước đến nay luôn luôn tà/n nh/ẫn lại khẩn trương như thế, lòng ta không khỏi cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, liên quan đến Triệu Ngạn, mẫu phi mới có thể lo lắng.
Kiếp trước mẫu phi trơ mắt nhìn ta uống hết canh, ngay cả thở mạnh cũng không biểu hiện.
Triệu Ngạn nghi hoặc ngẩng đầu: “Mẫu phi?”
Mẫu phi gượng cười nói: “Muội muội con thích uống canh cá, hôm nay là sinh thần của nó, không bằng để người kén ăn như nó nếm thử trước đi.”
Nghe được lời này, Triệu Ngạn buông chén xuống.
Đang lúc mẫu phi thả lỏng một hơi thì tỳ nữ bên cạnh ta bỗng nhiên nói:
“Công chúa điện hạ muốn uống, sau bếp vẫn còn, để nô tỳ đi bưng lên ngay.”
Khi mẫu phi bởi vì kh/iếp s/ợ mà quay đầu thì tỳ nữ đã hành lễ, rất nhanh liền bưng tới một bát canh cá tương tự.
Ta uống từng ngụm một.
Thẳng đến khi uống xong cũng không có dấu hiệu đ/ộc dược phát tác.
Trong mắt mẫu phi hiện lên một tia hồ nghi.
Ta biết, mẫu phi đang đoán có lẽ ta không hạ đ/ộc.
Dù sao thì loại chuyện tự hạ đ/ộc chính bản thân này, sợ hãi cũng là nhân chi thường tình.
Trong mắt mẫu phi có chút thất vọng, nhưng phần nhiều, vẫn là may mắn.
Triệu Ngạn cứ như vậy, uống hết bát canh cá trước mặt mẫu phi.
Sau đó đ/ộc dược phát tác.
“M/áu! Tam điện hạ hộc m/áu!”
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của thái giám, Triệu Ngạn bỗng nhiên thất khiếu đổ m/áu, ngã xuống trên bàn.
Đại điện thoáng chốc lo/ạn thành một đoàn.
Mẫu phi không thể tin mà đứng dậy, chạy vội tới bên cạnh Triệu Ngạn:
“Hoàng nhi!”
Đầu ngón tay mẫu phi r/un r/ẩy, hốc mắt đỏ bừng kêu lên, “ Truyền thái y! Mau truyền thái y!”
Yến hội tan rã trong không vui.
Tất cả mọi người đều ở lại trong phủ công chúa, chờ đợi tin tức của thái y.
May mà, trị liệu kịp thời.
Triệu Ngạn bảo vệ tánh mạng, chỉ là ——
“Tổn thương quá sâu, chỉ sợ sau này, không chỉ thân thể suy nhược sợ lạnh, hơn nữa còn…… Khó có con nối dõi.”
Nghe được lời thái y nói, hai mắt mẫu phi trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.