Chương 14
Khói th/uốc theo gió bay về phía tôi.
"Cậu vẫn chưa nghĩ thông sao?"
Tôi khựng lại: "Nghĩ thông gì cơ?"
"Hẹn hò."
Cậu ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Với tôi."
Lục Dã vốn là người phóng khoáng, ít khi để tâm ánh mắt xung quanh, nên khi nói câu này cũng chẳng cố ý hạ giọng.
Hai người bạn cùng trường đi ngang qua nghe thấy, quay đầu nhìn chúng tôi liên tục.
Ánh mắt đó vừa tò mò vừa có chút kh/inh miệt, khiến tôi khó chịu.
Có chút lúng túng.
Tôi quay đầu đi, không nhận ra giọng mình đã có chút không vui: "Không thể nói nhỏ chút à?"
"Chuyện này chẳng phải thứ gì đáng tự hào đâu."
Lục Dã ngẩn ra một hồi lâu.
Sau đó cậu ta lặng lẽ dụi điếu th/uốc, ngẩng đầu lên: "Tiểu Lâm Dương."
Không biết có phải vì hút th/uốc hay không, giọng cậu ta bỗng khàn đi: "Cậu cảm thấy yêu tôi… rất mất mặt sao?"
"Hả?"
Tôi cũng ngớ ra.
Cậu ta chắc đã hiểu lầm rồi.
Không phải tôi thấy yêu cậu ta là mất mặt, mà chỉ là… tôi chưa thể hoàn toàn thoải mái trước ánh mắt xét nét hay lời chế giễu của người ngoài đối với tình cảm giữa hai chàng trai.
Khi tôi đang suy nghĩ cách diễn đạt để giải thích, bánh kem được giao đến.
Ai cũng biết rằng, nhân viên giao hàng của Black Swan toàn là các chàng trai ưu tú.
Anh giao hàng mặc đồ đen, trông càng gọn gàng, cao khoảng hơn 1m80, đeo khẩu trang nhưng lộ ra đôi mắt trong trẻo và ưa nhìn.
Quả nhiên lời đồn không sai.
Vì tò mò, tôi ngắm anh ta thêm vài lần.
Rồi ngay lập tức bị Lục Dã kéo ra phía sau.
Lục Dã vốn đã cao, thậm chí còn cao hơn anh giao hàng kia, đứng chắn trước tôi, hoàn toàn che khuất tầm nhìn.
Mặt cậu ta đen lại, nhận lấy bánh kem, kéo tôi lên tầng.
Cả quãng đường không nói lời nào.
Mấy lần tôi định mở miệng giải thích nhưng đều bị vẻ mặt âm trầm của cậu ta dọa cho im bặt.
Khiêng bánh kem lên tầng.
Lục Dã đ/á cửa vào, Tống Hạ và Lưu Tranh đã chuẩn bị sẵn rư/ợu và đồ nhắm.
Tống Hạ nhìn thoáng qua Lục Dã đang nắm tay tôi, biểu cảm thay đổi đôi chút, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
26
Món ăn vẫn chưa động đũa.
Lục Dã chỉ bảo mọi người uống rư/ợu.
Tôi không biết Lưu Tranh và Tống Hạ uống được bao nhiêu, nhưng tôi thì không được tốt lắm.
Uống xong hai lon bia, đầu óc tôi đã bắt đầu hơi lâng lâng.
Lưu Tranh nhận thấy không khí có vẻ không ổn, vội ngừng Lục Dã đang định rót thêm rư/ợu lại: “Lão Lâm không phải đã m/ua bánh sinh nhật sao? Hay là chúng ta c/ắt bánh đi?”
Tống Hạ cũng hiếm khi phụ họa: “Đúng vậy, Lục Dã còn chưa ước nguyện với hát bài sinh nhật nữa.”
Tôi im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Bánh… hình như đắt lắm.”
Lục Dã hình như bị câu nói của tôi làm cho buồn cười, cậu ta bật cười, sắc mặt cũng bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
“Ừ.”