Chương 1

Thiếu Nữ Nhứ Nhứ Niệm
Cập nhật:
Khi nhận được điện thoại báo tin em trai bị thương do đ/á/nh nhau, tôi vẫn chưa ngủ. Tôi vội vã khoác một chiếc áo hoodie rồi lao thẳng đến sân bóng rổ trường A. Cuộc cãi vã dường như đã kết thúc. Em trai tôi đang ngồi ở bên lề sân bóng với một nam sinh quay lưng về phía tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới. Có lẽ em trai đang nói chuyện với bạn , nên không nghe thấy tôi đến gần. Nhưng nam sinh quay lưng về phía tôi lại bất chợt quay đầu lại, chính x/á/c nhìn về hướng của tôi. Hình như là bạn cùng phòng lạnh lùng của em trai tôi. Khi em tôi nhập học năm nhất, tôi đã gặp cậu ta một lần khi đi lấy hành lý, lúc đó cậu ta còn ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng anh. Cậu ấy tên gì nhỉ? À, Trần Du. Có lẽ đẹp trai nổi bật đến mức này trong trường đại học nam sinh quả là hiếm, ký ức bị ch/ôn vùi trong đầu tôi bỗng dưng trỗi dậy. Tôi cười nhẹ nhàng: "Trần Du cũng ở đây à." Trần Du đứng dậy, bước hai bước về phía tôi, ánh mắt không rời khỏi mặt tôi. "Dạ, anh Ôn Ngôn lâu rồi không gặp." "Lâu rồi không gặp, không ngờ lần gặp lại là để xử lý chuyện các cậu đ/á/nh nhau." Lúc này em trai tôi cũng nghe thấy lời trêu đùa của tôi, ỉu xìu giải thích: "Anh, cũng không tính là đ/á/nh nhau, chỉ là lúc chơi bóng bọn bên thể dục chơi hơi bẩn.” "Em không nhịn được nên xảy ra chút xung đột, nhưng Trần Du vừa đến thì bọn họ liền sợ ngay." Nhìn thấy trên mặt và cánh tay nó không có vết thương nào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. "Dù sao thì, không bị thương là tốt rồi." "Hu hu, anh ơi em ấm ức quá." Em trai tôi rưng rưng định lao vào người tôi. Nó cao to, lực lưỡng như một con bò. Nếu nó thật sự lao vào, tôi chắc sẽ bị đ/âm ngã ngay. Khi đang nhanh chóng suy nghĩ xem có nên tránh nó không, cánh tay tôi đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ một cái. Thế là em tôi vụt qua tôi, suýt nữa thì ngã sóng soài. Còn tôi thì dựa nửa người vào lòng Trần Du, thoát nạn. Nam sinh liếc em tôi một cái, sau đó cúi đầu nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng. "Anh Ôn Ngôn, không sao chứ?" "Không sao, không sao, cảm ơn em." Tôi cảm kích vô cùng. Trần Du thả tay khỏi cánh tay tôi: "Ừm, anh không sao là tốt." Tôi cảm thấy an tâm. Thật là một nam sinh vừa lễ phép vừa có lòng tốt lại còn đẹp trai. Dù tính cách có hơi lạnh lùng một chút nhưng nhân phẩm thì thật đáng khen. Nghĩ rằng cậu ta cũng đã giúp em trai tôi một lần, là anh trai tôi đương nhiên phải cảm ơn cậu ta đàng hoàng. Thế là tôi chủ động mời: "Trần Du, đói không? Anh mời em ăn khuya nhé." Dường như mắt Trần Du sáng lên một chút. Nhưng em trai tôi vừa đứng vững đã nói chen vào. "Anh, không được đâu. Mấy ngày này em phải tranh thủ viết báo cáo, không nộp kịp thì giáo sư sẽ đ/á/nh rớt ngay." Học hành quan trọng. Tôi đành thôi. "Vậy để lần sau, hai em về học trước đi." Em tôi gật đầu. Nó đi vào sân bóng để dọn dẹp balo của mình. Trần Du không di chuyển, chỉ đứng cạnh tôi, yên lặng và ít nói. Tôi lịch sự nói lời tạm biệt rồi chuẩn bị quay về nhà. "Anh Ôn Ngôn." Trần Du đột ngột gọi tôi. Tôi quay đầu: "Sao thế?" Giọng cậu ta rất nhẹ, rất trầm. "Em có thể... thêm WeChat của anh không?"