Chương 2

Thiếu Nữ Nhứ Nhứ Niệm
Cập nhật:
Tôi dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý. Thằng em tôi mà có chuyện gì thì cũng tiện để Trần Du trông nom nó một chút. Thế là tôi chủ động kết bạn với cậu ta, rồi quay người rời đi. Chỉ là, khi vô tình ngoái lại, tôi phát hiện Trần Du vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi. Không biết đã nhìn bao lâu rồi. Tôi chớp mắt, hơi khó hiểu. Cậu ta nhìn gì vậy? Nhưng chuyện này chỉ là một tình tiết nhỏ, tôi cũng không để tâm. Chỉ là Trần Du luôn lặng lẽ like bài đăng của tôi trên WeChat. Đăng một cái, cậu ta like ngay lập tức. Tốc độ nhanh đến mức tôi nghi ngờ thằng nhóc này có phải giống mấy đứa nhỏ tiểu học mở chế độ like nhanh không. Thậm chí những bài đăng từ ba năm trước của tôi cũng được cậu ta like. Điều này khiến tôi bật cười. Đến thứ Sáu, tôi lại hỏi em trai xem có thể ra ngoài ăn không. Em tôi nói được. Vậy là tôi bảo nó mời Trần Du đến nhà ăn cơm, tôi sẽ đích thân nấu. Vừa hay trong căn hộ nhỏ của tôi có bộ máy chơi game phiên bản mới, tụi nó cũng có thể chơi. Em tôi nói Trần Du đã đồng ý. Thứ Sáu, hai người họ đến nhà tôi. Cậu ta có vẻ vừa đi c/ắt tóc, cặp lông mày uể oải, trông càng rõ ràng hơn. Phối với đôi chân dài, vai rộng và eo thon. Làm cho căn nhà nhỏ của tôi sáng sủa hơn hẳn. "Có chuyện gì vậy, anh Ôn Ngôn?" "À, không có gì, chỉ là thấy kiểu tóc của em đẹp quá." "Cảm ơn." Trần Du nhẹ nhàng cười. Phải nói sao đây. Cậu ta thường ngày lạnh lùng ít nói, nhưng khi cười thế này thì đẹp hơn hẳn. Yêu cái đẹp là bản năng của con người. Vì vậy tôi không kìm được, liếc nhìn cậu ta một cái, rồi lại một cái. Có vẻ cậu ta không phát hiện tôi đang nhìn, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng dẫu sao tôi cũng không nên nhìn lâu. Tôi bảo hai đứa tự chơi ở phòng khách, còn mình thì quay vào bếp chuẩn bị bữa tối. Không nhận ra, ngay sau khi tôi rời khỏi, cậu con trai lạnh lùng ít nói khi nãy bỗng đưa tay chạm nhẹ vào tai. Rồi nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt đen giấu đi sự ngại ngùng lấp lánh như sao vụn. "Du ca, sao mặt cậu đỏ vậy?" "Không sao, nóng thôi."