Chương 13+14

Đang cập nhật
Cập nhật:
13. Đồ ăn ở Anh vừa khó ăn lại còn đắt. Tôi vẫn chưa tìm được Ngôn Mộc… Một năm, hai năm, ba năm, tôi đi qua rất nhiều nơi của đất nước Anh, hỏi thăm rất nhiều người, nhưng tôi vẫn không tìm được cậu ấy. Tôi hoài nghi liệu có phải cha cậu ấy cố tình giấu cậu ấy đi hay không… Tôi không biết được. Tôi chỉ biết là thời gian đi du học của tôi sắp hết, có thể sau này tôi sẽ không gặp được cậu ấy. Tôi còn chưa kịp nói lời xin lỗi. Chờ một chút, sao tôi lại phải tìm được cậu ấy? Tôi thích cậu ấy sao? Tôi giống như… Không, không thể nào! 14. Thời gian trôi qua rất nhanh, xuân qua thu đến. Tôi đã về nước từ mấy năm trước, Bởi vì khi đi du học tôi đã nghiên c/ứu về kiến trúc… Sau khi về nước thì tôi về lại quê nhà. Cố gắng kiến thiết quê hương… Mấy năm sau đó, tôi cùng những người trong thôn xây dựng quê hương đặc sắc, sửa rất nhiều đường, dựng rất nhiều tượng. Cũng dần biến thôn thành địa điểm check-in của người nổi tiếng trên mạng… Khi lễ hội đến, người đến người đi cũng rất náo nhiệt, Tôi hài lòng. Nhưng lòng vẫn luôn thấy trống vắng… Có lúc tôi nhìn thấy mình trong gương. Râu ria xồm xoàm, mắt đầy tia m/áu, tóc dài đã mấy năm không c/ắt, nếu không phải còn mặc quần áo con người, tôi cũng cảm thấy mình là một dã nhân… Đang tu bổ, ngất xỉu. Hôn mê do hạ đường huyết. Trong giấc mộng của tôi. Mơ thấy một cô bé, leo lên một cây đại thụ cùng với một cậu bé, trên cây có một cái hốc lớn, Cô bé nói với cậu bé: “Tớ sẽ chuyển tất cả điều ước của chúng ta vào trong cái hốc cây này, đợi đến khi cậu lớn lên sẽ cưới tớ! Chúng ta sẽ lấy ra!” Cậu bé cười nói: “Được, đợi đến khi tớ lớn, tớ nhất định sẽ cưới cậu, nhưng mà trước khi kết hôn, tớ phải đến hốc cây này để lấy đồ trước đã!” Cô bé hỏi: “Tại sao vậy?” Cậu bé cười rất vui vẻ: “Không nói đâu! Đó là bí mật, nói ra thì không còn là bí mật nữa…” Nằm mơ rất lâu. Trong mơ đã thấy rất nhiều, Tỉnh mộng. Nước rửa mặt tràn ra thấm ướt quần áo tôi, nhưng tôi không phân biệt được, thứ thấm trên quần áo đó, rốt cuộc là nước, hay là lệ trong mắt tôi.