Chương 17
17.
Ra khỏi lâu đài,
Rời khỏi trang viên,
Ngôn Mộc dùng hết sức lực chạy về phía bờ biển…
Cậu nhớ ở đó có một con thuyền.
Ngồi trên đó là có thể ra khỏi bờ biển nước Anh…
Nhưng khi chạy đến bờ biển,
Trên bờ lại không có chiếc thuyền nào,
Chỉ có biển rộng vô tận,
Và từng đợt sóng biển vỗ lên vách đ/á,
“Cuối cùng là không thoát được sao…”
Ngôn Mộc nhìn biển khơi, cởi giày ra, đi chân trần trên bờ cát, chờ có người đuổi đến…
Sóng vỗ lên chân cậu, tạo thành từng gợn sóng…
Cậu đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước, cậu từng nói với cậu bé kia, nếu kết hôn, nhất định phải tổ chức hôn lễ bên bờ biển, để cho chim bồ câu làm chứng cho tình yêu của chúng ta, để cho mục sư khẩn cầu cho đôi ta…
“Nếu cậu ở đây thì tốt…”
“Tôi ở đây!”
Giọng nói quen thuộc, Ngôn Mộc h/oảng s/ợ quay đầu lại nhìn, ánh nắng chiếu lên mặt cậu, gió biển thổi tung quần áo, cậu nở nụ cười đẹp nhất.
“Cậu đang làm gì?” Ngôn Mộc hỏi.
“Ở đây chờ cậu.”
Tôi móc chiếc nhẫn x/ấu xí đó ra khỏi túi,
Mặt Ngôn Mộc đỏ lên: “Cậu… Cậu thấy hết rồi sao???”
“Thấy rồi…” Mặt cậu ấy càng đỏ hơn.
Tôi đeo chiếc nhẫn lên tay cậu ấy, lại đặt tay lên đầu cậu ấy, “Phải cảm ơn ông bác, đã cho tôi biết vị trí của cậu.”
Hốc mắt tôi đỏ ửng, cậu ấy cũng vậy,
“Vậy cậu muốn làm gì?” Cậu ấy cắn môi hỏi tôi,
“Muốn hỏi cậu có muốn ở bên tôi cả đời hay không?” Tôi quỳ một chân trên đất, sóng biển vỗ ướt ống quần tôi.
“Chúng ta kết hôn đi!” Tôi đeo chiếc nhẫn đã được gọt giũa lại lên tay cậu ấy, “Cậu Ngôn, cậu có đồng ý lấy tôi không?”
“Tôi đồng ý.”
[Kết thúc.]