Chương 16

Đang cập nhật
Cập nhật:
16. “Cháu không muốn thừa kế gia sản, nếu như cháu nói cháu muốn chạy trốn, chú Lưu có giúp cháu không?” Quản gia im lặng hồi lâu, dường như đang đợi điều gì, thở dài nói: “Xin lỗi! cậu chủ, thứ lỗi cho tôi khó mà nghe theo…” “Chú Lưu, chú ra ngoài đi, cháu muốn được yên tĩnh một lần cuối cùng…” Cửa được đóng lại. Ngôn Mộc thay bộ áo cưới màu đỏ mình yêu thích nhất trong tủ đồ, ngồi trên băng ghế, ngơ ngác nhìn vào trong gương, ngẩn người trước dáng vẻ đẹp nhất của mình. Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay… Không nhịn được mà bật khóc, Nhưng lại không thể khóc thành tiếng… Ngôn Mộc lau nước mắt đi, nhìn dáng vẻ đẹp nhất của mình trong gương, nở một nụ cười đẹp nhất. Đứng lên, chuẩn bị thay âu phục. Nhưng chân trái đạp trúng chân phải, Ngôn Mộc suýt thì ngã xuống, khi vịn vào bàn để đứng dậy, cậu thấy ở trên bàn, Đặt một chiếc chìa khóa, Và một cuộn dây thừng, Đó là vị trí mà quản gia vừa đứng. Ngôn Mộc nhìn ra ngoài cửa, Khóe mắt rưng rưng…